Tống Uyển Yểu còn muốnbiện minh cho mình vài câu, Đinh Tiểu Hải lại nói: “À,anh chàng “tinh anh” vừa học xong MIT kia là bác cả bảo anh giới thiệuriêng cho em.”
Tống Uyển Yểu còn muốn vìchính mình biện bạch vài câu, Đinh Tiểu Hải cô ngậm miệng không nói, nếulà ý của bác hai cô, cô thật sự không có gan phản đối.
Đinh Tiểu Hải liếcnhìn cô một cái: “Tuy rằng cách nhau một bứctường dày, nhưng cậu ta vẫn rất có khả năng, chỉ sợ là em căn bảnkhông phải đối thủ của cậu ta. Bác cả của em nói như vậy.”
Thật sự thì còn cómột câu bị Đinh Tiểu Hải giấu đi,“Tạm thời cứ xem xétđã, đừng làm cho em gái con đau lòng.”
Tống Uyển Yểu cảm thấybác cả của cô thật sự rất thông minh cơ trí, nhìn vấn đề rất chínhxác. Thật đáng thương cô làm sao có thể là đối thủ của Hàn Vệ Vũ,đánh qua đánh lại vài chiêu mà cô không thắng được lần nào, lúc ấycứ nghĩ mình đang chiếm thế thượng phong, cuối cùng người thua càngnhiều lại là cô.
Đến bữa tiệc, TốngUyển Yểu đi theo sau Đinh Tiểu Hải, Đinh Tiểu Hải giới thiệu cô với mọingười: “Tử Chiêm, đây là em vợ tôi,Tống Uyển Yểu.”
Như mà khi Hà Tử Chiêmkể cho cô nghe chuyện ở MIT, nhắc con sông Charles ở gần trường học,anh ta nói vào mua đông khi tản bộ bên bờ sông, hai bên bờ đặc biệtrét mướt, rất thích hợp để suy ngẫm một vài vấn đề triết học.
Tống Uyển Yểu vừa nghethấy thì đã hứng trí bừng bừng tán gẫu với anh ta về Khang Đức,còn nói đến Tát Đặc cùng A Long, Hà Tử Chiêm nửa đùa nửa thật nói: “Khitôi còn học đại học, còn đi dự thính cả lớp triết học về chủnghĩa tồn tại của Tát Đặc, không ngờ tới đã nhiều năm như vậy lạigặp được người có cùng sở thích như cô, thật không dễ dàng gì.”
Theo cách nói chuyệncùng thái độ của anh ta, Tống Uyển Yểu phát hiện Hà Tử Chiêm căn bảnkhông có hứng thú với cô, cô cũng rất thoải mái quẳng đi cục nợ kiamà tán gẫu với anh ta về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Buổi tối chủ nhật,Tống Uyển Yểu theo cha mẹ đi tham dự một buổi tiệc có chủ đề là “bảovệ môi trường biển”, vừa xong bữa tiệc ra đến cửa đã gặp Hà TửChiêm. Hà Tử Chiêm kích động kéo cô sang một bên: “Cuốn‘Lịch sử bạo lực cùng phương pháp biện chứng’ của A Long mà cô nói,tôi đã đặt mua được bản dịch tiếng Anh gần đây nhất rồi, chờ tôi đilấy về sẽ đưa cho cô mượn xem liền.”
“Thật sao?” TốngUyển Yểu vui mừng, sau đó lại hơi uể oải: “Nhưngmà tôi sợ tiếng Anh của tôi không tốt, không thể thưởng thức được mộttác phẩm vĩ đại như vậy.”
Ánh mắt mẹ cô thậtkhông bằng ánh mắt của bác hai, cô có thể tưởng tượng được, anh ta ởtrước mặt cha mẹ cô ngụy trang sự thô bạo cùng ngoan độc trong đáylòng anh ta thế nào.
Mẹ cô cũng không nóinhiều về đề tài này, khi đến bên bàn ăn mới nói một câu: “Tiếpxúc nhiều hơn với vài chàng trai đi, chỗ tốt của những cô gái trẻchính là ở đó, tương lai phía trước có rất nhiều lựa chọn.”
Tống Uyển Yểu không nóigì, tuy rằng trước mắt thái độ của cô rất không rõ ràng, nhưng ngườitrong nhà đối cũng không quá xem trọng Hàn Vệ Vũ, cũng may mọi ngườiđều không ép cô phải quyết định, mặc kệ thế nào, người thân của côluôn hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Buổi bán đấu giá từthiên trong bữa tiệc tối bán được một ít trang sức, có một vài mónđồ cá nhân và những xa xỉ phẩm. Ba của Tống Uyển Yểu mua cho mẹ cô mộtchiếc vòng cổ lâu đời, giá cũng không quá đắt, quyết định mua nó làbởi vì nguyên nhân sâu xa phía sau nó, bởi vì chủ nhân của nó từnglà đệ nhất mĩ nữ Đàm Phương Linh, là tổ tiên của ông cố Tống phunhân.
Cho nên mọi người ởđây cũng giữ lại mặt mũi cho Tống Bắc Lương, trên cơ bản là không cóngười ra giá.
Tống Uyển Yểu nghe thấyba cùng mẹ cô khe khẽ nói nhỏ, những chuyện nhàm chán này cô quảthật không chịu nổi, cô không yên lòng nhìn chung quanh. Cách đó mấybàn có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia như ẩn chứamột tình cảm mãnh liệt khiến cho cô có muốn bỏ qua cũng không thể.
Từ lúc bắt đầu bữatiệc Hàn Vệ Vũ đã đứng từ xa nhìn Tống Uyển Yểu, cô mặc một bộ lễphục màu xanh đậm ôm sát người ngồi bên cạnh ba mẹ, không hề độngđũa, chỉ uống vài cốc rượu trái cây.
Khuôn mặt cô ẩn mộtvẻ u sầu khó có thể phân biệt được, ánh mắt thiếu đi vài phần trongsuốt nhưng lại thêm một vẻ quyến rũ, Hàn Vệ Vũ nhớ đến cô hai thángtrước, khi đó cô tự tin cao ngạo, ánh mắt nhìn anh thản nhiên mang theochút khinh bỉ làm cho anh vừa yêu vừa hận.
Cũng chỉ mới haitháng mà thôi, vẻ thoải mái của cô dường như đã tiêu tan hết, anh làmột người rất ích kỉ, từng bước ép sát, tình nguyện làm cho cô khóchịu cũng không chịu buông tay, chỉ là vì chính anh cũng không cóđường lui.
Tống Uyển Yểu đang bịánh mắt như bóng với hình mang theo một sức mạnh có thể xuyên thấutất cả nhìn khiến cho tâm phiền ý loạn, trên sân khấu bắt đầu mang rahộp trang sức hính vỏ sò số lượng có hạn, cô trong lúc vô thức đãnhìn ngắm say sưa.
Bàn bên cạnh lập tứccó người ra giá, trong nháy mắt bắt đầu có hai ba người tranh giànhhộp trang sức không có gì quý giá này, cô quay đầu lại nhìn thấyHàn Vệ Vũ cũng ra giá, lúc này giá đã gấp vài lần giá sàn, phỏngchừng chủ bữa tiệc đang vui đến chết.
Ánh mắt Hàn Vệ Vũhơi dao động, giống như có chút ngượng ngùng. Tống Uyển Yểu cười “xì”:“Anh ta có người trong lòng hay không thì có liênquan gì đến tôi.”
“Không phải là anh sợem có tình cảm với cậu ta sao, đến lúc đó em phát hiện ta sự thật,vậy thì sẽ rất đau lòng.”
“Tôi cũng có tìnhcảm với anh ta nha.” Tống Uyển Yểu nói xong,Hàn Vệ Vũ biến sắc, cô lại nói tiếp: “Nhưng màkhông phải là thứ tình cảm kia, tôi cảm thấy anh ta là một người bạncũng không tệ.”
“Đó là vì em khôngbiết bộ mặt thật của cậu ta!”Hàn Vệ Vũ vội vànghắt nước bẩn lên người bạn mình, “Lúc ở Mĩ, anh đánhbài với cậu ta mười lần thì chín lần rưỡi đều thua dưới tay cậu ta,tên nhóc kia rất ham bài bạc! Còn là một tay xúc xắc xuất thần nhậphóa!”
“Được rồi được rồi,tôi thấy người nào cũng hơn anh cả, vậy còn bộ mặt thật của anh làgì? Anh đánh bạc không giỏi, háo sắc hiếu chiến hay là có điểm tốtnào mà tôi không biết nhỉ.”
“Em nói rõ ràng choanh, anh háo sắc khi nào? Anh cũng chỉ thích vẻ đẹp của em, em làmsao có thể nghi oan cho anh như vậy?!”
Giọng nói của Hàn VệVũ cao vút, khiến cho bồi bạn ở bên trong cũng phải nhìn ra ban côngthăm dò bọn họ. Hai người như ánh trăng trên mặt nước hậm hực giằngco, không khí vừa rồi còn có chút hòa nhã, chỉ vừa nói mấy câu đãbiến thành cuộc tranh chấp ngây ngô.
Tống Uyển Yểu rất phiềnchán nói: “Anh lớn tiếng như vậy làmgì? Anh không thể nhường tôi một chút được sao?”
“Anh nhường em cáigì?”
“Tôi đây nói cái gìthì anh cứ thừa nhận đi, không được sao?”
Hàm Vệ Vũ cảm thấyoan ức: “Chuyện khác anh đều có thểthừa nhận, nhưng mà em nói anh háo sắc thì làm sao mà anh thừa nhậnđược? Anh mà thừa nhận anh háo sắc thì em sẽ lấy cái cớ đó màtrốn tránh anh!”
“Anh chính là ngườiháo sắc!” Tống Uyển Yểu nhỏ giọngquát, bỗng nhiên nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống: “Anh…tênkhốn này, anh là tên khốn nha!”
Lòng Hàn Vệ Vũ giốngnhư bị người khác giáng một đòn thật mạnh, anh cũng có chút buồnbã, không tự chủ được mà ôm cô vào trong lòng nói một tràng: “Anhlà tên đại khốn khiếp, nhưng mà anh cũng không thể không làm vậy,thái độ của em đối với anh có cũng được mà không có cũng không sao,người nhà em thì lại vội vàng giới thiệu đối tượng cho em, em cóbiết anh lại càng gấp hay không? Được rồi được rồi, em đừng khócnữa, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, em yên tâm, tất cả mọichuyện anh đều giải quyết, mặc kệ là người nhà em hay người nhà anh,anh đều sẽ giải quyết.”
Tống Uyển Yểu không cònnức nở nữa, giương mắt nhìn anh, ánh mắt Hàn Vệ Vũ long lanh, giâytiếp theo lại bình tĩnh nhìn về phía cô: “TốngUyển Yểu, hiện tại em…rốt cuộc có để ý đến anh chút nào không vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]