Ngồi trên xe của ĐinhTiểu hải, Tống Uyển Yểu vô cùng thắc mắc, vì sao dường như cô luôn thuathiệt Hàn Vệ Vũ. Cô không yêu anh, là thua thiệt, cô không tín nhiệmanh, lại là thua thiệt.
Người thua thiệt nhưvậy, cô đã mất đi rất nhiều dũng khí, lại còn mất thêm rất nhiềudũng khí vốn có.
“Em gái.”
Cô hoàn hồn: “Vâng?”
Đinh Tiểu Hải nói: “Thếthì giới thiệu cho em quen biết vài người vậy.”
Tống Uyển Yểu ngẩn ra: “Aicơ?”
“Vài người bạn làmăn, trong đó có một thạc sĩ vừa học học MIT, kiến thức rộng rãi,hai người sẽ có nhiều chuyện để nói.”
“Không cần đâu.” Vẻmặt Tống Uyển Yểu đau khổ,“Đừng có lấy các tinh anh ra màkhủng bố em nữa.”
Đinh Tiểu Hải nhịnkhông được cười rộ lên: “Cái gì mà khủng bố, cùnglắm cũng chỉ là quen biết thêm vài người thôi mà.”
Tống Uyển Yểu còn muốnbiện minh cho mình vài câu, Đinh Tiểu Hải lại nói: “À,anh chàng “tinh anh” vừa học xong MIT kia là bác cả bảo anh giới thiệuriêng cho em.”
Tống Uyển Yểu còn muốn vìchính mình biện bạch vài câu, Đinh Tiểu Hải cô ngậm miệng không nói, nếulà ý của bác hai cô, cô thật sự không có gan phản đối.
Lúc đến khách sạn,Tống Uyển Yểu do dự mãi mới hỏi một câu: “Ấntượng của bác cả với Hàn Vệ Vũ thế nào?”
Đinh Tiểu Hải liếcnhìn cô một cái: “Tuy rằng cách nhau một bứctường dày, nhưng cậu ta vẫn rất có khả năng, chỉ sợ là em căn bảnkhông phải đối thủ của cậu ta. Bác cả của em nói như vậy.”
Thật sự thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-man/3032321/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.