Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay vịn cầuthang, nơi đó không có một bóng người.
Anh bướng bỉnh nói: “Cô ấy là cháugái của ai, cháu ngoại của ai thì có liên quan gì đến anh? Anh phải theo đuổicô ấy!”
Mấy nam sinh xung quanh đều nhìn anh, trong ánh mắt cóchút thương hại, giống như đang nhìn một đứa ngốc .
Buổi tối Hàn Vệ Vũ về nhà, dưới ngọn đèn bàn mở giấyviết thư ra, mất hơn hai tiếng để viết một lá thư tình. Anh viết trong lá thưtình: Anh vừa nhìn thấy em thì đã cảm thấy em sẽ là bạn gái của anh. Nếu em làmbạn gái anh, anh nhất định sẽ dối xử với em thật tốt, anh sẽ bảo vệ em không bịngười khác bắt nạt, có thể làm cho em vui vẻ mỗi ngày.
Anh buông bút, nghĩ ngợi, lại viết: có thể giúp emthực hiện rất nhiều nguyện vọng.
Cuối lá thư tình, anh lãng mạn viết thêm một bài thơ:Hỏi thế gian tình là gì, mà cả đời mong được sống chết có nhau. Kim phongngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số. Vạt áo tiệm khoanchung dứt khoát, vì y tiêu người tiều tụy.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, anh mang theosự dũng cảm đứng chờ ở trước cửa phòng âm nhạc, vừa nhìn thấy Tống UyểnYểu, anh lập tức sửa sang quần áo, bước đến:“TốngUyển Yểu.”
Tống Uyển Yểu dừng bước, nhìn anh đang đến gần, Hàn VệVũ có chút căng thẳng: “Tôi tên là Hàn Vệ Vũ.”
Vẻ mặt cô hơi khó hiểu, nghiêng đầu nghĩngợi: “À, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?”
“Đây, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-man/3032310/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.