Edit: Qiezi
“Tôi… Tôi không sao.” Trần Thải nhìn thấy Lý Tôn biến sắc, vội vàng giật giật người muốn dương v*t cắm vào. Nhưng càng động càng đau, đau đến mức Trần Thải toát mồ hôi lạnh trên trán, nói chuyện cũng lắp bắp, môi run run.
“Đừng lộn xộn!” Lý Tôn gầm nhẹ một tiếng, hai tay đè lên người Trần Thải. Lý Tôn cảm thấy như mình đang lâm vào nước sôi lửa bỏng, dương v*t trướng đau, muốn đâm vào thân thể Trần Thải hung hăng phát tiết, nhưng lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bị Lý Tôn gầm một tiếng, Trần Thải lập tức nghe lời không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trên giường cẩn thận nhìn Lý Tôn.
Lý Tôn cũng rất khó chịu, cảm xúc đau đớn trên mặt than cũng càng thêm rõ ràng, mày nhíu thành bánh quai chèo, môi mím chặt. Nhưng dù vậy Lý Tôn vẫn cố chịu đựng, không nỡ để Trần Thải phải chịu nửa điểm ấm ức.
“Tôi… Tôi không đau.” Một lát sau, Trần Thải cảm thấy cơn đau giảm bớt, vội vàng nhỏ giọng nói một câu. Trần Thải thấy Lý Tôn cố nén dục vọng vì mình, sao có thể không cảm động. Nếu không phải Trần Thải nghĩ trước đó hai người vốn không quen biết, có lẽ bây giờ cậu sẽ hoài nghi có khi nào Lý Tôn thích mình nên mới kết hôn không, bằng không tại sao đối xử tốt với mình như vậy.
Lý Tôn nhìn chằm chằm Trần Thải, dường như đang xác định cậu có thật sự ổn không.
“Thật sự không đau.” Trần Thải lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Tôn thấy sắc mặt Trần Thải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-muon-mau-cua-anh-chang-mat-than/1998077/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.