Tôi tên Chu Chí Kiệt, nhũ danh Tiểu Bảo.
Không biết vì sao tôi có cái tên ở nhà buồn cười như thế nên từ khi học tiểu học tôi không thích những người khác gọi tôi như vậy. Lúc nào tôi cũng phụng phịu nói với bạn học xung quanh: “Hãy gọi tớ là Chu Chí Kiệt!”
Cơ thể tôi không tốt, thường xuyên bị ốm. Tôi nhớ khi còn nhỏ sợ nhất là ba Phùng Thiết Trụ. Tôi trông thấy bác ấy là sợ hãi, bởi vì hễ gặp bác ấy là tôi gặp xui xẻo!
Tôi thích nhất là đấu võ mồm với anh trai Đại Bảo, mặc dù đánh nhau tôi còn xa mới là đối thủ của anh ấy. Có điều, nếu chỉ đấu miệng lưỡi, anh ấy luôn bị tôi làm tức giận giậm chân. Mỗi ngày, hai anh em chúng tôi cãi qua cãi lại. Ha ha, đây cũng là một phương thức trao đổi tình cảm của chúng tôi thôi! Coi như đó là hình thức ở chung đặc biệt của hai anh em. Nói thật, một ngày không cãi nhau lại cảm thấy không quen!
Tôi sớm phát hiện ra, đừng nhìn Đại Bảo hung dữ, kỳ thực anh ấy sợ chị Chu Tiểu Vân của tôi nhất. Chỉ cần chị ấy nghiêm mặt trách mắng, anh Đại Bảo đều ngoan ngoãn đứng nghe. Hắc hắc, có lúc nhìn mà cảm thấy hả hê.
Chị tốt với tôi nhất, luôn dặn tôi không nên kiêng ăn, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm, đúng lúc mặc thêm quần áo. Cơ thể tôi khỏe mạnh hơn mỗi ngày, trong đó có công lao không nhỏ của chị.
Lên tiểu học, hằng ngày tôi đều theo chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442700/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.