Chương trước
Chương sau
Đợt nghỉ dài ngày mùng một tháng năm sắp đến.

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan về thăm ông bà, thảo nào cậu được cha mẹ Tưởng Tiêu Đan thích đến thế!

Lý Thiên Vũ khó có dịp được mấy ngày nghỉ, định bụng mua ít đồ về thăm nhà. Chu Tiểu Vân cũng có ý định đó. Hai người lần này xem như có chung suy nghĩ.

Lý Thiên Vũ bị kích động mua rất nhiều đồ vật lấy lòng, đang chuẩn bị đi mua vé xe, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lưu Lộ.

Ở trong điện thoại, Lưu Lộ nói với Lý Thiên Vũ muốn đến thành phố N chơi mấy ngày.

Lý Thiên Vũ hơi chần chừ: “Anh vốn chuẩn bị mấy ngày nữa về nhà, nếu em đến anh không về nữa! Đến lúc đó, em mang quà anh mua về nhé.”

Lưu Lộ cười đồng ý, nói là lúc ấy Lý Thiên Vũ đến nhà ga đón cô.

Phản ứng đầu tiên của Lý Thiên Vũ chính là gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân kinh ngạc nói: “Cái gì, Lưu Lộ muốn đến đây chơi mấy ngày?” Sao trước đó không hề có chút thông tin dự báo nào!

Không biết Đại Bảo có biết chuyện này không, hay là nói, thực ra Lưu Lộ đến tìm anh ấy…

Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân hận không thể lập tức gọi điện thoại cho Đại Bảo. Từ sau Tết, Lưu Lộ chưa liên lạc với Đại Bảo, tinh thần anh ấy không tốt, lúc huấn luyện biểu hiện không tốt, bị huấn luyện viên phê bình mấy lần.

Chu Tiểu Vân hễ rãnh sẽ lo lắng cho chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ. Không biết sau này hai người sẽ như thế nào. Bây giờ, Lưu Lộ đến thành phố N, bất kể tới làm gì, vẫn nên báo cho anh ấy biết việc này.

Chu Tiểu Vân đã quyết định, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đại Bảo, nhưng ban ngày gần như anh ấy toàn tắt máy, không gọi được. Đành để đến tối rồi gọi.

Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm vừa đi, có ngay phòng trống, vừa vặn thu thập qua là có thể để Lưu Lộ ở mấy ngày. Chu Tiểu Vân bận trong bận ngoài, bắt đầu tổng vệ sinh, quét dọn phòng sạch sẽ.

Sau khi Lý Thiên Vũ đến cũng giúp, nhưng phần lớn đã dọn xong nên không giúp được gì nhiều.

Lý Thiên Vũ đề nghị: “Thấy em bận hơn nửa ngày, chắc chắn đã mệt mỏi, anh đưa em ra ngoài ăn nhé! Đừng nấu cơm nữa.”

Chu Tiểu Vân vui vẻ gật đầu.

Hai người đi ăn tối trước, sau đó đi dạo công viên.

Lúc này Chu Tiểu Vân chợt nhớ ra mình quên mất không gọi điện cho Đại Bảo, vội vã bấm điện thoại.

Đại Bảo nhận điện thoại cực kì hưng phấn nói cho cô tin tức tốt: “Tiểu Vân, nói cho em biết tin tức đặc biệt, Lưu Lộ sắp tới đây.”

Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, chợt cười nói: “Anh, em đang định gọi báo cho anh biết việc này! Lưu Lộ gọi cho anh lúc nào?”

Trong giọng nói Đại Bảo tràn đầy sự vui sướng: “Cô ấy gửi tin nhắn cho anh, anh mở máy nên đọc được. Cô ấy nói tranh thủ mùng một tháng năm nghỉ dài hạn muốn đến chơi mấy ngày. Đội bọn anh cũng được nghỉ, cuối cùng anh đã có thời gian ở bên Lưu Lộ.”

Chu Tiểu Vân vừa nghe giọng điệu Đại Bảo liền biết tâm trạng anh ấy cực kì tốt, cô dò hỏi: “Anh, Lưu Lộ ngoài nói cho anh cô ấy sắp đến, có nói chuyện gì khác không?”

Đại Bảo đáp: “Không có, nói là gặp sẽ nói chuyện với anh.” Sau khi nhận được tin, anh cực kì cao hứng, không để ý điều gì khác.

Gần ba tháng không có tin tức của cô, hai người cũng ko hề gọi điện thoại. Khi Đại Bảo đột nhiên biết Lưu Lộ đến tìm mình, hưng phấn đến độ ko biết nên phản ứng thế nào.

Chu Tiểu Vân không chắc chắn lần này Lưu Lộ tới sẽ nói gì với Đại Bảo, nhưng, giờ anh ấy đang vui vẻ, đừng nói nhiều khỏi mất hứng.

Sáng hôm sau, Đại Bảo đến chỗ Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân thấy tinh thần anh tỏa sáng, rất vui vì anh: “Anh, hình như hôm nay anh rất chú ý ăn mặc, thật đẹp trai.” Chắc chắn lý do vì Lưu Lộ sắp tới! Ha ha!

Câu nói của cô càng khiến tâm trạng Đại Bảo bay cao: “Thật à?” Bình thường anh toàn mặc quần áo thể thao, hôm nay mặc quần áo mới trước đây mua nhưng chưa có cơ hội mặc, nhìn càng bảnh trai.

Đại Bảo nghĩ qua mấy tiếng nữa được gặp Lưu Lộ, tâm tình cực tốt.

Mấy tháng qua, chờ đợi trong lo sợ bất an thật sự là nỗi dằn vặt lớn nhất với anh, ngoài miệng bảo đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng đợi ngày này qua ngày khác chưa có điện thoại của cô, tâm trạng anh càng ngày càng bực bội, bất an.

Không phải Đại Bảo chưa từng nghĩ theo hướng lạc quan: Lưu Lộ đến chắc sẽ là tin tốt, dù sao, nếu không định tiếp tục yêu nhau, chỉ cần gọi điện thoại nói cho anh biết hoặc nhắn một tin là xong, không cần thiết đi đến tận đây.

Chẳng lẽ, lần này Lưu Lộ tới vì giáp mặt chia tay với mình… Phi phi phi, miệng quạ đen, nhổ ra nhổ ra.

Nhất định là tin tốt, Đại Bảo cố gắng an ủi bản thân.

Chu Tiểu Vân nói với Đại Bảo: “Em không biết Lưu Lộ định ở đây mấy ngày, dù sao em dọn phòng của Tưởng Tiêu Đan cho cô ấy ở. Anh, anh xem trưa nay ra hàng ăn tổ chức tiệc đón gió* cho Lưu Lộ, hay ăn cơm ở nhà?”

(Tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm)

Đại Bảo không cần phải nghĩ ngợi trả lời: “Ra hàng, anh chi.” Tiết kiệm lại khiến em gái bận rộn đi mua thức ăn, nấu cơm.

Chu Tiểu Vân cười.

Một lát sau, Lý Thiên Vũ đến. Ba người cùng tới nhà ga, đứng ngoài chờ Lưu Lộ.

Thời gian chờ đợi dường như luôn chậm chạp trôi qua, Đại Bảo sốt ruột, liếc nhìn đồng hồ đeo tay suốt. Anh cảm thấy kim phút chạy như rùa bò.

Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ buồn cười khi thấy dáng vẻ anh thầm lo lắng.

Cuối cùng đã thấy Lưu Lộ.

Đại Bảo nhìn Lưu Lộ khoác túi tiến lại gần, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng vui sướng, chạy tới rất nhanh.

Lý Thiên Vũ nói thầm với Chu Tiểu Vân: “Anh trai em không hổ là kiện tướng chạy nước rút, tốc độ này khéo nhanh bằng ô tô mini ấy chứ.”

Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ đùa giỡn không khỏi bật cười, ko sai, trông tốc độ Đại Bảo chạy nước rút một trăm mét kìa, chậc chậc, đẹp trai quá đi.

Đại Bảo không để ý dòng người đi qua đi lại, kéo Lưu Lộ vào trong lồng ngực, ôm cô thật chặt. Viền mắt Lưu Lộ ươn ướt, vươn tay ghì chặt sau lưng anh. Giữa hai người ko cần tới ngôn ngữ! Trái tim những người yêu nhau lúc này như tương thông, ko cần gì hơn nữa!

Lưu Lộ đã dùng hành động của cô ấy, thông báo sự lựa chọn của cô.

Chu Tiểu Vân thấy một màn như vậy, trong lòng rất cảm động, cảm thấy hình như có gì đó trong mắt chảy ra.

Lý Thiên Vũ dùng ngón tay lau cho cô giọt nước mắt kia: “Em thật là, hai người bọn họ trùng phùng sau xa cách, xúc động thì thôi, em khóc cái gì.”

Chu Tiểu Vân lườm anh một cái: “Em tự nguyện!” Người cảm động một chút không được à? Con gái mà, hay khóc vì cảm động.

Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng: “Được được được, tùy ngươi. Lần sau anh nhất định sẽ nhớ mang giấy ăn theo người, để em sử dụng mọi lúc mọi nơi.”

Đại Bảo và Lưu Lộ ôm nhau nửa ngày, cuối cùng lưu luyến buông tay. Chăm chú nhìn Lưu Lộ nửa ngày, anh ko thể kìm lòng nói: “Lưu Lộ, em gầy đi.”

Lưu Lộ sờ mặt Đại Bảo, nói: “Anh cũng vậy.”

Trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.