Chương trước
Chương sau
Edit: Thu PhươngBeta: Tiểu LanCha của Lưu Lộ hòa nhã hỏi về vấn đề huấn luyện của Đại Bảo trong đội tuyển.

Đại Bảo một năm một mười thành thật trả lời.

Nghe Đại Bảo kể về toàn bộ quá trình huấn luyện và đi thi đấu đã qua, Lưu Chính Thanh gật đầu hài lòng. Nói tóm lại, đây là một thanh niên rất tốt. Chỉ có điều….

“Cháu có nghĩ tới sau này nếu cháu và Lưu Lộ đến với nhau, vấn đề hai người không ở cùng với nhau nên giải quyết như thế nào không?”

Lưu Chính Thanh không nhanh không chậm hỏi, thoáng cái khiến Đại Bảo ngây người ngay tại chỗ.

Thật ra, quả là anh chưa suy nghĩ tới vấn đề này, chỉ muốn mau mau rước Lưu Lộ về nhà. Chờ một khoảng thời gian rất dài Lưu Lộ mới tốt nghiệp, rồi đi làm và tới tuổi có thể kết hôn như bây giờ, anh chỉ mong tình cảm của mình và Lưu Lộ có thể sớm ngày đơm hoa kết quả.

Đúng là sau khi kết hôn lại muốn không ở cách xa Lưu Lộ, vấn đề này nên giải quyết thế nào bấy giờ…

Lưu Chính Thanh chỉ ra vấn đề còn tồn tại lớn nhất giữa hai người một cách rất ngắn gọn, rồi không nói gì nữa.

Từ nhà Lưu Lộ đi ra, trong đầu Đại Bảo chỉ quanh đi quẩn lại vấn đề này.

Không trách được Lưu Lộ luôn có chuyện muốn nói lại thôi, xem ra cô ấy sớm suy nghĩ vấn đề này trong lòng vô số lần rồi!

Đại Bảo không khỏi tự trách mình vô ý, tại sao một vấn đề rõ ràng như vậy mà không hề nghĩ đến?

Nói đi cũng phải nói lại, cả ngày nếu không phải vội vàng tập luyện cũng là vội vàng thi đấu, có chút thời gian rỗi đều dành để gọi điện và gửi tin nhắn, Đại Bảo làm sao có thời gian suy nghĩ chuyện này nọ.

Haizz!

Một vấn đề nan giải trước mắt, chính Đại Bảo cũng không biết nên nói với Lưu Lộ như thế nào.

Lần đầu tiên, Đại Bảo không cùng Lưu Lộ lưu luyến không rời mà vội vã trở về nhà.

Thấy em gái Chu Tiểu Vân hỏi, những khổ tâm trong lòng anh tuôn ra hết. Đại Bảo nghĩ thầm trong nhà này em gái từ nhỏ đến lớn đều giống như một người chị cả, có rất nhiều ý tưởng hay ho. Hy vọng lần này em ấy có thể nghĩ thay mình cách vẹn cả đôi đường.

Chu Tiểu Vân thở dài. Đem tất cả những lời mà Lưu Lộ nói kể lại cho Đại Bảo nghe.

Đại Bảo nghe xong cảm thấy vô cùng đau khổ.

Chu Tiểu Vân không biết nên an ủi Đại Bảo như thế nào: “Anh, anh đừng gấp, chung quy vẫn có biện pháp mà. Xe đến chân núi ắt có đường đi.”

Đại Bảo cười khổ một tiếng: “Mấy năm nay nhất định anh không thể rời khỏi đội điền kinh, nếu muốn giải nghệ cũng phải đến tầm ba mươi tuổi, khoảng thời gian này anh đang ở thời kỳ đỉnh cao phong độ, anh không thể từ bỏ vào lúc này được. Thế nhưng làm sao anh có thể nhẫn tâm để Lưu Lộ cứ chờ anh như vậy mãi? Những năm tuổi trẻ tươi đẹp nhất của người con gái chính là trong mấy năm sau hai mươi tuổi, làm sao anh có thể khiến Lưu Lộ cô đơn chờ anh.”

Nói đến đây viền mắt của Đại Bảo có chút ươn ướt.

Anh nên làm gì bây giờ?

Lưu Lộ, em muốn gì? Em….có đồng ý chờ anh không?

Chu Tiểu Vân cũng vì Đại Bảo mà thấy khổ sở: “Anh…” Không biết nên dùng lời nói nào đến an ủi Đại Bảo nữa.

Hai anh em ngồi trầm mặc trong phòng.

Lúc Tiểu Bảo lên gọi hai người xuống ăn cơm, thấy Đại Bảo sầu não không vui còn vẻ mặt Chu Tiểu Vân trầm trọng lấy làm kinh hãi: “Anh, chị, hai người làm sao thế? Lúc nãy ở dưới lầu không phải vẫn rất tốt hay sao?”

Bởi vì hai ngày qua Lưu Lộ tới đây nên tâm trạng Đại Bảo luôn rất tốt, tại sao bây giờ lại có thần sắc như vậy? Chẳng lẽ hai người cãi nhau?

Tiểu Bảo không tự chủ được mở miệng hỏi: “Anh, có phải anh với chị Lưu Lộ cãi nhau không?”

Đại Bảo buồn bã ỉu xìu nói: “Nếu như cãi nhau thì còn tốt.” Cùng lắm thì anh đi nhận lỗi rồi nghe Lưu Lộ mắng một trận, nhưng bây giờ vấn đề như thế thực sự xảy ra trước mắt, anh không biết phải làm gì cho đúng.

Tiểu Bảo đem tầm mắt chuyển đến Chu Tiểu Vân. Cô cúi đầu kể sơ qua mọi chuyện.

Tiểu Bảo, Đại Bảo và Chu Tiểu Vân cùng nhau phát ngốc, đây đúng là vấn đề vô cùng khó giải quyết.

Đứng ở góc độ Đại Bảo, đương nhiên hy vọng Lưu Lộ có thể chờ mấy năm, đợi anh giải nghệ rồi sống cùng nhau. Thế nhưng như vậy không công bằng với Lưu Lộ.

Lưu Lộ là một cô gái đẹp như hoa, không biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi. Đại Bảo cũng rất ưu tú, nếu Lưu Lộ không tiến tới với anh chưa chắc sẽ không tìm được người đàn ông khác tốt hơn.

Lưu Lộ sẽ chờ Đại Bảo sao?

Nhị Nha đến gõ cửa: “Anh, chị, xuống lầu ăn cơm đi!” liền bị thái độ trầm trọng của anh chị mình làm cho hoảng sợ: “Mọi người đều làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Không ai trả lời Nhị Nha.

Nhị Nha mếu máo, theo sau Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo xuống lầu.

Đáng ghét, có chuyện gì cũng quăng mình ở ngoài!

Đại Bảo miễn cưỡng xốc lại tinh thần, nghĩ thầm chậm rãi nghĩ cách giải quyết sau vậy, như lời Chu Tiểu Vân nói, xe đến chân núi ắt có đường, hy vọng sau này sẽ tìm được một cách giải quyết vẹn toàn.

Triệu Ngọc Trân còn chưa biết chuyện, trong bữa ăn cứ một lúc lại nhắc tới Lưu Lộ: “Lưu Lộ là cô gái tốt, Đại Bảo này, con cần phải đối xử tốt với người nhà con bé. Gia đình Lưu Lộ là gia đình trí thức, điều kiện nhà họ hơn nhà chúng ta nhiều. Nếu mẹ có một đứa con dâu như vậy, đến đâu cũng có thể thẳng lưng mà đi.”

Nụ cười của Đại Bảo có chút khó coi: “Đó là đương nhiên.” Không biết có thể có ngày đó không.

Chu Quốc Cường thái độ thờ ơ, nhưng phát hiện ra Đại Bảo có gì đó không thích hợp.

Thằng nhãi này mấy hôm nay luôn tươi cười vui vẻ đắc ý, buổi chiều từ nhà Lưu Lộ về lại chui vào phòng Đại Nha nửa ngày, ăn cơm khó khăn như nhai cám. Chắc chắn có vấn đề!

Sau khi ăn xong, Chu Quốc Cướng lấy cớ muốn thu dọn đồ đạc trong sân rồi gọi Đại Bảo ra ngoài.

Đại Bảo vừa nghe cha muốn dọn dẹp, không nói hai lời đi ra, cùng Chu Quốc Cường khiêng đồ đạc vào trong nhà.

Dọn dẹp xong xuôi, anh quay đầu chuẩn bị vào nhà thì bị cha gọi lại.

Mới đầu Đại Bảo còn không chịu nói, bị Chu Quốc Cường truy vấn mấy câu đành thành thật khai báo.

Chu Quốc Cường trầm mặc hồi lâu, đốt một điếu thuốc, lại châm một điếu đưa cho Đại Bảo.

Đại Bảo rất ít khi hút thuốc lá lúc này cũng hít một hơi.

Thật kỳ lạ, rõ ràng Chu Quốc Cường không nói gì, Đại Bảo lại cảm thấy được sự cổ vũ và ủng hộ rất lớn.

Đối với người đàn ông còn thấp hơn mình, dùng phương thức hàm súc nhất nói với mình rằng gia đình chính là chỗ dựa lớn nhất của bản thân, Đại Bảo cảm thấy trong lòng dần dần cảm động.

Chu Quốc Cường ném điếu thuốc lá đã hút hết, dặn Đại Bảo một câu: “Nói rõ mọi chuyện với Lưu Lộ đi, không nên làm lỡ chuyện của người ta. Nếu như con bé chịu chờ con thì tốt, không chờ được coi như xong. Chỉ có thể nói hai đứa không có duyên phận.”

Đại Bảo nặng nề gật đầu. Vào phòng rồi, Đại Bảo hạ quyết tâm bấm điện thoại gọi cho Lưu Lộ.

“Chí Lương, muộn thế này rồi em tưởng anh không định gọi cho em chứ.” Lưu Lộ hơi kinh ngạc.

Đại Bảo thấp giọng nói với Lưu Lộ: “Lưu Lộ, hôm nay anh đã suy nghĩ suốt một buổi chiều, anh nghĩ nên nói với em về chuyện hai chúng mình.”

Lưu Lộ nhạy cảm đoán được Đại Bảo muốn nói chuyện nào, nhất thời im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.