Lý Thiên Vũ ôm Chu Tiểu Vân từ từ di chuyển đến góc phòng tối tăm. Cô lập tức hiểu ý anh, ỡm ờ đi theo.
Tới nơi ánh đèn không chiếu đến, Lý Thiên Vũ nhiệt tình đến mức muốn hòa tan cô. Chu Tiểu Vân cầm bàn tay anh đang bò lên trên: “Đáng ghét, anh sờ loạn đâu thế.”
Lý Thiên Vũ không hề đỏ mặt, kéo tay Chu Tiểu Vân vòng ra phía sau mình, biến thành cô ôm thắt lưng anh, lại một nụ hôn rơi xuống.
Chu Tiểu Vân vô lực chống cự bàn tay nóng bỏng của anh.
Lý Thiên Vũ buông tha đôi môi cô lại cọ sát hai má mấy cái, chỉ chốc lát sau khẽ liếm vành tai rồi lưu luyến nơi giữa tai và cổ.
Ý loạn tình mê, Chu Tiểu Vân nghe tiếng Lý Thiên Vũ nói nhỏ: “Tiểu Vân, đêm nay đừng về, anh đi thuê…”
Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, đầu tiên đẩy bàn tay Lý Thiên Vũ không biết mò vào trong áo mình lúc nào ra, sau đó chỉnh lại quần áo: “Muốn cũng đừng mơ!”
Lý Thiên Vũ rất hối hận đề nghị của mình, muốn quấn lấy lại bị Chu Tiểu Vân cự tuyệt: “Ra ngoài một lúc rồi, chúng ta vào thôi!”
Anh đành đau khổ theo sau Chu Tiểu Vân vào trong.
Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang ngồi nghỉ, thấy Chu Tiểu Vân cùng Lý Thiên Vũ một trước một sau từ bên ngoài đi vào đều cười.
Dương Phàm đẩy Lý Thiên Vũ chớp chớp mắt: “Đi ra bên ngoài “Nghỉ ngơi” à?” Giọng điệu ái muội, nụ cười càng ái muội.
Lý Thiên Vũ cười hì hì.
Chu Tiểu Vân bị cười mặt đỏ lên, lườm anh một cái.
Tưởng Tiêu Đan nói với Chu Tiểu Vân: “Mau nhìn Vu Giai và bạn trai cô ấy kìa, oa, nhiệt tình quá.”
Chu Tiểu Vân liếc mắt, hai người họ dính sát vào nhau có chỗ nào giống đang khiêu vũ, đúng hơn là ve vãn. Cô cúi đầu cười: “Nếu như đỏ mắt cũng bảo Dương Phàm đưa cậu nhảy như thế đi.”
Tưởng Tiêu Đan đập Chu Tiểu Vân: “Nói linh tinh gì thế, đều bị Lý Thiên Vũ làm xấu.” Chu Tiểu Vân trước đây sao có thể nói ra những lời này.
Lý Thiên Vũ vừa nghe đến tên mình cảm thấy hứng thú bu lại.
Hai cô gái lập tức ngậm miệng không nói.
Lúc này, phòng khiêu vũ đổi thành bản nhạc du dương. –—
Mắt Dương Phàm sáng lên, mời Tưởng Tiêu Đan nhảy một điệu. Chậm rãi khiêu vũ cùng nhau thật lãng mạn biết bao!
Lý Thiên Vũ vừa nhìn đã động lòng: “Tiểu Vân, chúng ta ra nhảy đi!”
Chu Tiểu Vân cười như không cười: “Không, em sẽ không nhảy.” Thật ra cô cố tình nói thế, ai bảo anh đưa ra yêu cầu quá phận như vậy.
Tìm chỗ qua đêm? Hừ, đừng mơ. Không đến lúc kết hôn cô sẽ không đồng ý việc này! –—
Trong lòng Lý Thiên Vũ như gương sáng, biết Chu Tiểu Vân đang tức giận vì “lời nói và việc làm không đứng đắn” ban nãy của mình. Anh vội vàng mềm giọng: “Lúc nãy kích động qua anh mới thốt ra mấy lời đó, anh xin thề, bây giờ đã đá sạch mấy suy nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu rồi.”
Xin thượng đế tha thứ cho lời nói dối thiện ý của con!
Chu Tiểu Vân quan sát vẻ mặt Lý Thiên Vũ trịnh trọng, nghĩ thầm con trai đều là loài động vật bị kích động, có mấy chỗ không thể kiểm soát cũng không phải cố ý, quên đi, đừng truy cứu nữa, đã ra ngoài chơi cứ chơi cho tận hứng!
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cuối cùng đồng ý nhảy, thỏa mãn ôm cô lên sàn.
Chu Tiểu Vân phát hiện anh nhảy rất khá, hỏi: “Anh học khiêu vũ lúc nào? Sao tới bây giờ em không biết?”
Không biết có phải thường xuyên nhảy với con gái mới nhảy tốt như thế hay không…
Lý Thiên Vũ cười nói: “Anh là thiên tài, nhìn một lần đã biết nhảy.”
Chu Tiểu Vân không tin, véo eo anh.
Lý Thiên Vũ xin tha mãi: “Được rồi. Anh nói thật! —, đừng véo nữa — hồi năm nhất trong lớp tổ chức vũ hội anh từng nhảy mấy lần. Về sau cả ngày theo đuổi em, làm công cả ngày làm gì có thời giờ đi nhảy a!”
Thực ra Chu Tiểu Vân không quá chú ý, bỗng nhiên nghĩ tới một thời gian rất dài ai đó không xuất hiện.“Thiệu Sắc Vi cũng tìm đến lớp anh khiêu vũ à?”
Không biết tại sao, Chu Tiểu Vân rất chú ý đến đáp án của Lý Thiên Vũ, có lẽ trong lòng cô thủy chung không yên lòng với Thiệu Sắc Vi! Từ sau lần đó, không biết anh lại nói gì với cô ta. Dù sao, cô chưa từng gặp Thiệu Sắc Vi, cũng chưa từng thấy Lý Thiên Vũ nhắc tới người này.
Lý Thiên Vũ vội vã phủi sạch: “Sao có thể, cùng lắm anh từng ăn với cậu ấy mấy bữa thôi, ngay cả xem phim cũng chưa từng đi. Lần trước cậu ấy đến tìm anh, anh trả lời điện thoại, bảo cậu ấy đừng đến tìm anh nữa, về sau không còn thấy cậu ấy tới.”
Chỉ đơn giản thế thôi? Chu Tiểu Vân hoài nghi nhìn Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ khai thật: “Cậu ấy lại tới tìm anh một lần, anh nói thẳng anh rất yêu em, sẽ không thích cô gái khác. Cậu ấy khóc rất lâu rồi quay đi. Về sau không thấy đến nữa.”
Lý Thiên Vũ nhớ tới cảnh Thiệu Sắc Vi khóc nức nể trong lòng có một tia không đành lòng, là một chàng trai đối diện với cô gái thích mình, nói ra những lời tuyệt tình là chuyện không dễ dàng.
Thế nhưng, anh vẫn nhẫn tâm nói.
Bởi vì, anh không muốn Chu Tiểu Vân vì chuyện này hiểu lầm anh.
Thỉnh thoảng đoạn nhạc đệm nhỏ sẽ làm tình yêu ấm lên, nhưng bên thứ ba ở bên cạnh thời gian dài chỉ tạo thành khúc mắc cho tình cảm của hai người.
Ai nói tình yêu thực sự phải trải qua muôn ngàn sóng to gió lớn? Lý Thiên Vũ chỉ mong tình yêu của anh và cô bình bình đạm đạm, suôn sẻ đi tiếp. Không có bất cứ ai xen vào giữa hai người.
Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân không sinh lòng đồng tình với cô gái chịu đả kích lớn như thế, bởi vì, người cô gái đó thích là Lý Thiên Vũ.
Bởi vì, Lý Thiên Vũ là người nàng thích.
Người không quan tâm chuyện gì cũng có thể bỏ qua, giống như Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi, bọn họ ra sao với Chu Tiểu Vân đều không cần quan tâm.
Người quan tâm mọi chuyện tuyệt đối không lùi bước, dù một chút cũng không thể.
Thiệu Sắc Vi, hi vọng cậu có thể tìm được tình yêu đích thực.
Thế nhưng, Lý Thiên Vũ không thuộc về cậu.
Anh ấy thuộc về tôi!
Vì thế, tôi sẽ không để cho cậu có bất kì cơ hội gì chen vào.
Lý Thiên Vũ yên lặng kéo Chu Tiểu Vân vào lòng, không thèm để ý bây giờ là nhạc gì. Giữa đám đông, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Tiểu Vân, anh yêu em!”
Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Chu Tiểu Vân cảm thấy nước mắt sắp chảy xuống.
Vì sao phụ nữ luôn thích dùng nước mắt để diễn tả cảm xúc của mình nhỉ? Khi hài lòng, khi thương tâm, khi kích động, khi hạnh phúc.
Hiện tại nước mắt của cô chính là hạnh phúc và kích động đan xen. —-
Lý Thiên Vũ hôn giọt nước mắt của cô, sau đó phủ xuống đôi môi.
Lần đầu tiên cô không bận tâm xung quanh có rất nhiều người, nhiệt tình hôn lại anh.
Bên tai vang lên mấy tiếng huýt gió. Nhưng lúc này ai còn quản nó? —
Xúc động Chu Tiểu Vân nói: “Thiên Vũ, đêm nay em không muốn về.”
Lý Thiên Vũ kích động, cảm thấy toàn thân hưng phấn.
Vu Giai và bạn trai cô ấy đã đi rồi, có lẽ đêm nay không về. Cô ấy và bạn trai qua đêm bên ngoài là chuyện thường, tất cả mọi người thấy nhưng không nói gì.
Tưởng Tiêu Đan tìm khắp mọi nơi đều không thấy bóng dáng Chu Tiểu Vân, nói thầm cô ấy đi đâu rồi.
Dương Phàm thầm hiểu trong lòng, cười nói: “Đừng tìm hai người bọn họ nữa, chúng ta về thôi!”
Tưởng Tiêu Đan nghe Dương Phàm nói thế, lập tức hiểu. Cô ngạc nhiên vì Chu Tiểu Vân mạnh dạn, người giống như Chu Tiểu Vân đáng lẽ sẽ không làm chuyện này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]