“301 Chu Tiểu Vân, có điện thoại!”
Chu Tiểu Vân nghe được tiếng la vội vội vàng vàng xuống lầu, nghĩ thầm đã trễ thế này gần chín giờ là ai gọi điện cho mình nhỉ?
Vừa cầm lấy điện thoại, đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Đại Bảo: “Đại Nha, báo cho em biết một tin tốt. Anh thi đấu xong rồi, chiều nay cuộc thi vận động viên điền kinh toàn quốc anh có tham gia hai hạng mục, có một cái đứng thứ nhất, còn một cái đứng thứ hai!”
Chu Tiểu Vân rất vui mừng: “Thật vậy chăng? Anh à, anh giỏi quá!”
Đại Bảo ở đầu kia cười ha ha.
Hai anh em hàn huyên một lúc, nghe Đại Bảo nói: “Ban nãy anh đã gọi điện thoại về nhà, sau đó gọi cho em, huấn luyện thả bọn anh được nghỉ mấy ngày, ngày mai anh qua chỗ em!”
Chu Tiểu Vân dặn Đại Bảo nghỉ ngơi sớm một chút rồi cúp điện thoại.
Phiền muộn liên tiếp mấy ngày qua thoáng chốc bị thổi bay, thần thái phấn khởi trở về ký túc xá.
Tưởng Tiêu Đan nhìn cô một cái, cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu Vân, em có chuyện gì vui vẻ vậy! Vừa rồi ai gọi điện thoại cho em thế!”
Lỗ tai Lộ Lệ Nhã vểnh lên.
Cô cười đáp: “Là anh trai em, anh ấy đi thi đã trở về. Lần này ở cuộc thi vận động viên điền kinh toàn quốc anh ấy được một giải nhất nên gọi báo tin vui cho em.”
Xoạt, mọi người xông tới hỏi han.
Lộ Lệ Nhã tạm thời buông thành kiến cũng chạy tới, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442500/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.