Tưởng Tiêu Đan thừa dịp Doãn Dao nói chuyện cùng Vu Giai, len lén nhổ rượu trong miệng ra khăn tay, sau đó nháy mắt với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cười khúc khích, Tưởng Tiêu Đan thật lắm trò, tưởng cô ấy có tửu lượng rất tốt nên dám uống liền một hơi như vậy, không ngờ chỉ dùng mưu mẹo!
Có Tưởng Tiêu Đan mở đầu, các nữ sinh khác bắt đầu muốn thử.
Lộ Lệ Nhã vừa uống một ngụm nước mắt đã ứa ra: “Các cậu đều gạt người, nói rượu uống rất ngon, rõ ràng cay cay nhạt nhạt, khó uống chết đi được.”
Doãn Doa cười đắc ý: “Uống nhiều lần sẽ không thấy cay nữa, lần đầu uống rượu tớ cũng thấy vậy, nhưng giờ uống lại cảm thấy rất thơm.”
Tiền Đóa Đóa tràn đầy đồng cảm, liên tục gật đầu.
Chu Tiểu Vân lấy khăn giấy lau mắt cho Lộ Lệ Nhã, tình huống quen thuộc này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên Đại Bảo uống rượu. Nhớ đến bộ dáng kêu la của Đại Bảo khi đó, cô không khỏi hiểu ý cười cười.
Vu Giai lại quay qua quấy nhiễu Hoa Nhược vũ, ầm ĩ đòi Hoa Nhược Vũ phải uống hai chén. Hoa Nhược Vũ đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lộ Lệ nhã, kiên quyết không chịu uống.
Vu Giai hào hứng nói: “Nhược Vũ, hôm nay để ăn mừng cậu, Tiểu Vân và Tiêu Đan giành được học bổng, rượu này cậu không thể không uống, không uống là không nể mặt chúng tớ.”
Hoa Nhược Vũ cái khó ló cái khôn, kéo Chu Tiểu Vân làm đệm lưng: “Tiểu Vân cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442490/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.