Liêu Thanh Thanh hạnh phúc soi gương, Hoa Nhược Vũ đứng cạnh vô cùng hâm mộ.
Vu Giai khẳng khái nói: “Nhược Vũ, đến đây, tớ cũng trang điểm lại cho cậu.” Con gái có ai khôngthích đẹp? Vừa nghe lời này Hoa Nhược Vũ liền vui vẻ bước tới.
Lộ Lệ Nhã nhìn qua đây, chiến tranh lạnh đáng xấu hổ một thời gian trước tự nhiên bị ném lên chín tầng mây. Bọn họ cùng thảo luận xem màu sắc son nào đẹp hơn, Tiền Đóa Đóa hào phóng lấy ra hộp trang điểm của mình. Đồ trang điểm của cô trông xịn hơn đồ của Vu Giai rất nhiều. Vu Giai và Tiền Đóa Đóa lại hòa hảo như khi trước, hai người tựa đầu vào nhau cùng soi gương.
Doãn Dao thích nhất là quần bó sát, hôm nay cô cố ý mặc một chiếc quần bó sát co dãn lấp lánh, phối với áo lông ngắn màu đỏ, trông rất hợp.
Chu Tiểu Vân nhìn mà líu lưỡi, giờ mới đầu xuân a, mặc như thế không sợ bị đông lạnh sao? Quả nhiên thời trang đánh bay thời tiết*! (Chỗ này t chém, nguyên văn là lệ “đông lạnh”)
Tưởng Tiêu Đan muốn nổi bật, mặc một chiếc áo gile, phía dưới là một chiếc quần jeans đen, thêm quả đầu cực ngắn kia nữa… Đẹp trai ngây người!
Lộ Lệ Nhã tâng bốc: “Tiêu Đan a Tiểu Đan, đêm nay cậu quá đẹp trai rồi, sợ rằng tất cả nam sinh trong lớp chúng ta đều thua cậu. Làm thế nào bây giờ, hình như tớ đã yêu cậu mất rồi!”
Tiêu Đan bật cười ôm chầm Lộ Lệ Nhã: “Vậy hãy để ta trở thành vương tử của nàng nhé!”
Đùa giỡn một hồi, các nữ sinh bắt đầu đi tới phòng học.
Tối thứ sáu có rất nhiều lớp tổ chức vũ hội, khắp nơi đều có các nữ sinh trang điểm xinh đẹp, thật sự là một cảnh tượng đẹp. Bàn học bị xếp xuống cuối phòng học, để trống một khoảng không gian lớn giữa phòng, đèn màu nhấp nháy tô điểm cho không khí vũ hội càng thêm sôi động. Dàn âm thanh này đi mượn của lớp khác tới, hiệu quả không tồi.
Chuẩn bị, sắp xếp xong xuôi, dạ hội chính thức bắt đầu.
Trong lớp nam sinh ít hơn nữ sinh rất nhiều, cũng may vũ hội này còn có các nam sinh lớp khác cùng đến tham gia, nếu không chắc không nhảy nổi. Nữ sinh khiêu vũ với nữ sinh thì không vui, phải nhảy với nam sinh mới có cảm giác vũ hội chứ!
Điệu ba bốn được hoan nghênh nhất, cũng rất dễ học. Chu Tiểu Vân vốn không muốn tham gia, nhưng bị các nữ sinh trong ký túc xá hợp lại vây công, sôi nổi nói nhất định phải tham gia hoạt động tập thể. Cô thầm nghĩ không nên khiến nhiều người tức giận nên cũng theo góp vui. Ách… nên thành thật thôi, thực ra thì cô cũng rất tò mò.
OK! Trước giờ dù chưa từng khiêu vũ, cô rất có hứng thú với cái gọi là vũ hội này, tuy tự nhủ mình sẽ không nhảy, nhưng đứng xem người khác nhảy cũng rất thú vị nha!
Lúc các cô đi tới phòng học, vũ hội đã bắt đầu. Không cần giới thiệu, không cần MC, chỉ cần âm nhạc nổi lên coi như bắt đầu rồi. Từng đôi nam sinh nữ sinh ôm nhau khiêu vũ, Chu Tiểu Vân hứng thú đứng nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Tiền Đóa Đóa và Vu Giai thì khỏi cần nói, họ đã là khách quen của các buổi vũ hội rồi, rất tự nhiên khi nhận được lời mời của các nam sinh.
Tưởng Tiểu Đan cứng rắn kéo Chu Tiểu Vân lên sàn, cô cười nói: “Đây là cậu ép buộc tớ lến đấy nhé, chút nữa bị đạp chân thì đừng trách ai à nha!”
Tưởng Tiêu Đan cười ha hả: “Không sao hết, cậu cứ giẫm thoải mái!” Dưới ánh đèn, nụ cười của Tưởng Tiêu Đan mang nét tiêu sái khác hẳn với các nữ sinh bình thường.
Chu Tiểu Vân có cảm giác với âm nhạc rất tốt, mà bước nhảy lại rất đơn giản, nên chỉ chốc lát sau, cô đã theo kịp bước chân Tưởng Tiêu Đan. Hai nữ sinh cao ráo khiêu vũ giữa sàn nhảy gây sự chú ý rất lớn.
Nhảy xong một bản, Chu Tiểu Vân nhỏ giọng nói với Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, cậu dẫn Nhược Vũ lên nhảy đi! Một mình cậu ấy đứng đó nhìn quanh rất đáng thương!”
Tưởng Tiêu Đan cười đáp ứng.
Chu Tiểu Vân nhìn Hoa Nhược Vũ ngốc ngốc bước theo chỉ dẫn của Tưởng Tiêu Đan không khỏi hiểu ý cười cười, bất kể cô ấy nhảy tốt hay không, chỉ cần vui vẻ là được.
“Chu Tiểu Vân, nhảy với mình một bản được không?” Nam sinh cùng lớp Giang Học Lỗi đã chú ý rất lâu, thấy Chu Tiểu Vân đang đứng rảnh rỗi mới chạy qua mời nhảy.
Chu Tiểu Vân do dự một hồi, cô không muốn ôm một nam sinh cùng khiêu vũ, nói: “Xin lỗi, tớ nhảy không tốt lắm, cậu tìm một nữ sinh biết khiêu vũ nhảy cùng sẽ vui hơn đó!” Cô uyển chuyển từ chối, vừa nghĩ đến việc ôm ôm ấp ấp một nam sinh khiêu vũ trước mặt mọi người cô đã cảm thấy rất không tự nhiên.
Giang Học Lỗi không chịu bỏ cuộc, còn nói thêm: “Cậu không biết nhảy cũng không sao, tớ sẽ dạy cậu nhảy, chỉ vui đùa chút thôi mà!”
Chu Tiểu Vân đành phải nắm tay Giang Học Lỗi, âm nhạc đổi thành điệu bốn bước, nhịp càng chậm. Dưới sự hướng dẫn của Giang Học Lỗi, cô nhanh chóng đuổi kịp bước nhảy của cậu ta, nhưng khiến cô không được tự nhiên chính là bàn tay Giang Học Lỗi nắm tay cô quá chặt, cô muốn rút tay ra lại bị nắm chặt hơn nữa. Chu Tiểu Vân rất muốn trợn trắng mắt, đây là có ý gì, thừa cơ ăn đậu hủ sao?
Âm nhạc dừng lại, Chu Tiểu Vân vội vàng bảo Giang Học Lỗi buông tay, cậu ta lưu luyến không thôi, nói: “Chu Tiểu Vân, chúng ta lại nhảy một khúc nữa đi!”
Chu Tiểu Vân oán thầm, ngoài mặt lại tươi cười, nói: “Xin lỗi, tớ mệt rồi, cậu mời nữ sinh khác nhảy đi!”
Giang Học Lỗi còn muốn tiếp tục quấn quýt, Tưởng Tiêu Đan lập tức chạy đến ‘cứu giá’: “Xin lỗi, tối nay Tiểu Vân sẽ nhảy cùng tôi, cậu tìm bạn nhảy khác đi!”
Tưởng Tiêu Đan cười xấu xa: “Hi hi, có phải cậu ta coi trọng cậu không vậy!”
Chu Tiểu Vân trừng lại: “Đừng nói mò, lời này bị người ta nghe được sẽ gây hiểu nhầm.”
Tưởng Tiêu Đan liếc Chu Tiểu Vân một cái, cười ý vị thâm trường.
Hệ Tiếng Trung từ trước đến nay đều âm thịnh dương suy, nữ nhiều nam ít, nam sinh đều là bánh trái ngon miệng bị tranh giành. Giang Học Lỗi là lớp trưởng, tính cách tương đối hoạt bát, rất có duyên với nữ sinh, được xưng là đệ nhất soái ca trong lớp, có rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta. Thế nhưng, rõ ràng Giang Học Lỗi có chút ý tứ với Chu Tiểu Vân, từ sau khi nhập học, cậu ta luôn xun xoe bên cạnh cô, chỉ tiếc cô không tỏ vẻ dao động gì.
Chu Tiểu Vân làm như không thấy dáng vẻ tươi cười của Tưởng Tiêu Đan, tâm ý của Giang Học Lỗi đương nhiên cô có thể nhìn ra, đây cũng là nguyên nhân vừa nãy cô đồng ý nhảy với cậu ta. Vốn cảm thấy Giang Học Lỗi không có gì không tốt, nhưng hành vi mạo muội vừa rồi khiến cô phản cảm, cảm giác loại nam sinh này rất không tôn trọng nữ sinh. Thích một người thì có thể làm như vậy sao? Thích có thể lấy ra để mượn cớ sao? Cô quyết định sau này cách xa Giang Học Lỗi một chút.
Tiền Đóa Đóa ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển đi ra khỏi sàn: “Mệt chết mất!”
Chu Tiểu Vân lấy băng ghế cạnh đó ra, để Tiền Đóa Đóa ngồi xuống.
Doãn Dao có thể coi là Nữ Hoàng Vũ Hội, vẫn nhảy đến cuối cùng mới dừng lại.
Đến khoảng chín giờ vũ hội kết thúc, bọn họ trở về ký túc xá tắm rửa xong liền ngủ luôn. Ngày cuối tuần kết thúc tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Tưởng Tiêu Đan hỏi Chu Tiểu Vân cảm thấy vũ hội thế nào, cô suy nghĩ một chút, nói: “Rất vui, nếu như chỉ khiêu vũ với một mình cậu”, chọc Tưởng Tiêu Đan cười lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]