Chu Quốc Cường ngồi cạnh giường dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ bà nội nửa ngày, cuối cùng cũng trấn an được bà.
Chu Phương gần bốn mươi tuổi nhưng tới miệng bà nội thì biến thành “Phương Phương”, xem ra mặc kệ lớn cỡ nào trong mắt mẹ, con cái vĩnh viễn là đứa con bé bỏng.
Tống Minh Lệ kéo Chu Tiểu Vân không tình nguyện cùng đến căng tin.
Ra khỏi phòng bệnh nụ cười của ba anh em đều lột xuống, bàn luận về tình hình bệnh của bà, kết quả kiểm tra đến chiều mai mới có. Giờ không ai dám nói chắc là bệnh gì, nhưng theo lời bác sĩ khả năng tương đối nghiêm trọng.
Chu Quốc Cường an ủi mình cũng an ủi Chu Quốc Phú, Chu Quốc Dân: “Bác sĩ luôn phóng đại bệnh lên một tí, hù dọa bệnh nhân và người thân một chút, thực ra không nghiêm trọng như họ nói.”
Chu Quốc Phú và Chu Quốc Dân liên tục phụ họa, trước khi có kết quả ai cũng ôm hy vọng tốt lành nhất. Chẳng ai có tâm tình ăn tối, ăn qua loa một chút lại về phòng với bà nội và Chu Phương.
Chu Phương đang nói chuyện phiếm với bà nội, trong lúc hai mẹ con nói chuyện bầu không khí tự nhiên khác hẳn, không cần che đậy, bà nội có chút bất an hỏi: “Phương Phương, hiện tại mấy anh con đã đi rồi, chỉ có hai mẹ con mình. Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải mẹ bị bệnh nặng hay không!”
Con trai bà đương nhiên bà biết rõ, cả đám mặt mũi tươi cười sự thật là sắc mặt ngưng trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442356/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.