Lúc xế chiều, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đi bộ một vòng quanh thôn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vô tình đi tới ruộng, Chu Tiểu Vân chỉ vào khoảnh đất nhà mình trồng rau cho Lưu Lộ thấy, đột nhiên nhớ lại trước đây thường đi đào rau dại.
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới cây tể thái, sủi cảo thì thèm chảy nước miếng, truy vấn Chu Tiểu Vân loại rau dại nào là cây tể thái.
(Chi tiết xem lại
Chu Tiểu Vân bật cười: Đại tiểu thư ở thị trấn tất nhiên không biết cây gì gọi là cây tể thái!
“Nè, chính là nó.” Cô khom lưng nhổ lên một gốc cây tể thái tươi non cho Lưu Lộ nhìn, Lưu Lộ lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi hỏi một câu: “Cây tể thái làm sủi cảo ăn rất ngon à? Không biết làm có phức tạp không.”
Chu Tiểu Vân hiểu ngay, hoá ra vị đại tiểu thư này muốn ăn món sủi cảo làm từ cây tể thái. Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói thẳng là được. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, nhà Lưu Lộ gia giáo thực sự rất tốt!
Chu Tiểu Vân nhìn ngắm bốn phía, chỗ này có không ít cây tể thái chỉ là không có dao cũng chẳng có rổ, làm thế nào bây giờ? Về nhà lấy vậy, cô hạ quyết tâm kéo Lưu Lộ quay đầu lại, vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo đi tới.
Từ xa đã nghe tiếng Đại Bảo ồn ào: “Tìm các em nửa ngày, sao lại chạy tới đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442337/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.