Edit: Sony MaxBeta: Tiểu LanĐại Bảo lập tức đề phòng: “Nhị Nha, có phải trong trường cũng có người bắt nạt em không. Nói cho anh, ngày mai anh sẽ đi đánh nó.”
Nhị Nha hoan hô một tiếng, ôm Đại Bảo: “Anh, nghe anh nói những lời này trong lòng em rất vui vẻ. Có điều, yên tâm đi, làm gì có ai dám ăn hiếp em.” Miệng của cô bé cũng không tha ai, không bắt nạt người khác đã là tốt rồi.
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ vỗ đầu, thôi rồi, nói nửa ngày đều vô ích, trông dáng vẻ Đại Bảo chết cũng không chịu hối cải căn bản không nghe lọt tai.
Toàn phần tử bạo lực… Haizz…
Chỉ có điều, trong lòng Chu Tiểu Vân vẫn cảm động không nói nên lời. Nói thế nào thì không ai dám tán thành với cách làm của Đại Bảo, thế nhưng tấm lòng che chở các em của Đại Bảo rất tha thiết chân thành khiến người ta cảm thấy ấm áp…
Chưa bao giờ Tiểu Bảo cảm thấy kính nể Đại Bảo như vậy, nói: “Anh, trước đây em vẫn “mắt chó nhìn người thấp”*, cảm thấy anh rất ngốc “vai dài sức rộng óc lại ngắn”*, dễ xúc động, hay lỗ mãng, thích khoe khoang lại ưa sĩ diện…”
(Mắt chó nhìn người thấp*: đánh giá thấp người khác vì tự cho mình là giỏi hơn; vai dài sức rộng óc ngắn*: đầu óc ngu si tứ chi phát triển)
Một loạt tính từ liên tiếp khiến mặt Đại Bảo một trận hồng một trận tím không tự chủ được định vén tay áo lên đánh người, may mà lời kế tiếp của Tiểu Bảo thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442329/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.