Chương trước
Chương sau
Chu Tiểu Vân gửi bản thảo càng thêm nhiệt tình, nghĩ thầm sáng tác giống như chạy marathon, phải kiên trì mới được. Có khởi đầu tốt như vậy, cô phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.

Tạp chí có bài đăng đầu tiên của Chu Tiểu Vân được cô mua rồi đặt ở đầu giường, bài viết ở giữa tập san. Là một bài văn với tiêu đề “Đi qua thời thơ ấu”, bút danh Chu Hàm.

Có phải thấy tên này nhìn rất quen không, dường như đã từng nhìn thấy đúng không?

Đúng rồi, đây là tên lúc Chu Tiểu Vân sáu tuổi muốn đổi tên cho mình, đáng tiếc cuối cùng thất bại. Không sao, sử dụng làm bút danh cũng rất tốt, không phải sao? Ha ha!

Chu Tiểu Vân yên lặng tính toán một chút, gửi đi khoảng mười bản thảo ngẫu nhiên mới có một bài được đăng, thực ra tỉ lệ vẫn rất thấp!

Có điều, không phải nói “Có chí ắt làm nên” “Trên đời không có việc khó chỉ cần cố gắng”sao? Cô tin, chỉ cần tiếp tục kiên trì, một ngày nào đó bản thảo được đăng sẽ càng ngày càng nhiều.

Về phần tiền nhuận bút, Chu Tiểu Vân mang tới ngân hàng mở một tài khoản tiết kiệm, mỗi lần nhận được tiền nhuận bút sẽ mang tới bưu điện gửi vào sổ tiết kiệm.

Lấy ra dùng? Nói đùa à, sao cô bỏ ra tiêu được! Đặt ở một chỗ. Tích trữ, liếc mắt nhìn qua một cái trong lòng cũng thấy thoải mái cả buổi sáng!

Không lâu sau, bí mật này vẫn bị phát hiện.

Người đầu tiên cảm thấy kỳ lạ chính là Nghê Lượng. Thư của Chu Tiểu Vân luôn được gửi tới trường học trước, đến tay Nghê Lượng, cuối cùng mới đến tay cô. Một lần Nghê Lượng còn chưa chú ý, hai lần ba lần Nghê Lượng đã cảm thấy kì lạ.

Cô bé này thường nhận được thư mình là giáo viên chủ nhiệm nhất định phải để ý một chút, thư gửi tới đều là của tạp chí nào đó, đừng nên là lừa gạt người mới tốt.

Nghê Lượng từng nghe ở lớp khác có hiện tượng nữ sinh quen bạn qua thư, tuổi còn nhỏ cái gì mà quen bạn qua thư! Rõ ràng chính là dấu hiệu yêu sớm. Hành vi này nhất định phải xem xét kĩ càng.

Đương nhiên Nghê Lượng không biết một tuần Chu Tiểu Vân gửi ra ngoài bao nhiêu bức thư, nếu không nhất định sẽ bị giật mình.

Trong lớp bạn học thấy Nghê Lượng gọi Chu Tiểu Vân tới phòng làm việc thì sôi nổi ầm ĩ.

Tần Tuyết vui sướng khi người gặp họa nói với Hà Mộng Nghiên: “Cậu xem Chu Tiểu Vân bị thầy Nghê gọi lên phòng làm việc. Nhất định là nói chuyện với bạn nam nào đó hơi nhiều!”

Nhất là Dương Phàm, Tần Tuyết nghĩ đến chỗ này thì lại tức. Dương Phàm thường xuyên thảo luận vấn đề nào đó với Chu Tiểu Vân, cùng nói cùng cười khiến Tần Tuyết nhìn đỏ mắt. Thành tích của cô ta cũng tốt, vì sao Dương Phàm không thảo luận với cô ta ? Khi cô ta nói chuyện với cậu, cậu lại luôn tỏ vẻ khó gần!

Hà Mộng Nghiên ở đằng sau hùa theo: “Đúng vậy, tớ thấy cậu ấy ngồi cạnh Lâm Ba, hai người thường xuyên nói chuyện khẳng định bị thầy Nghê nhìn thấy.”

Tai Lâm Ba thính nghe thấy hai người nhắc đến tên mình, quay đầu lại tặng cho hai nữ sinh một cái liếc mắt cảnh cáo. Gần đây cậu đâu dám nói chuyện với Chu Tiểu Vân, bị thầy Nghê nhắc nhở giờ cậu không muốn thành thật cũng không được.

Tần Tuyết bị Lâm Ba liếc mắt có chút chột dạ, lập tức chuyển đề tài không hề bàn luận chuyện này nữa.

Trong lòng Lưu Lộ thật sự lo lắng, dù sao dựa theo phong cách của thầy Nghê gọi một bạn học lên văn phòng đúng là không có việc gì tốt. Lần này Chu Tiểu Vân vì chuyện gì mà bị gọi đi? Chẳng lẽ nguyên nhân vì hôm nay Chu Tiểu Vân lại nhận được một phong thư nữa sao?

Gần đây Chu Tiểu Vân nhận được thư hình như hơi nhiều, phải biết rằng một lớp năm mươi học sinh một tuần cũng không nhận được quá hai phong thư, mà một mình cậu ấy đã chiếm một phong, hình như tuần trước cũng có. Làm sao thầy giáo có thể không để ý!

Dương Phàm bỡn cợt hích vai Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, có phải gần đây cậu lại đi quấy rối Chu Tiểu Vân người ta không? Nếu không tại sao thầy Nghê lại gọi Chu Tiểu Vân đi nói chuyện?”

Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Tớ nào dám! Lần trước tớ bị gọi lên văn phòng xong mỗi ngày đều thành thành thật thật đợi một chỗ, cũng không dám đi tìm Chu Tiểu Vân nói chuyện.” Cậu muốn đi cũng không có cái gan ấy, mắt thầy Nghê rất lợi hại! Hơn nữa Lý Thiên Vũ vô cùng hoài nghi trong lớp có cơ sở ngầm của thầy Nghê, nếu không vì sao trong lớp phát sinh chuyện to chuyện nhỏ gì đều không qua khỏi mắt thầy ấy?

Có điều, trong lớp không dám tùy ý đi nói chuyện không có nghĩa là sau khi tan học không tìm cơ hội. Dù sao sau khi tan học Lưu Lộ sẽ đến chỗ phòng trọ của Chu Tiểu Vân làm bài tập, cậu thuận lý thành chương đi theo.

Ha ha, Lý Thiên Vũ nghĩ tới đây cũng không hề tỏ vẻ đắc ý khiến người khác chú ý. Cậu cũng không ngốc, việc này ở lớp không thể nhắc đến. Nếu bị thầy Nghê biết chẳng phải cơ hội tốt như vậy đều bị lấy đi sao?

Trong lớp bề ngoài yên lặng kỳ thực bên trong đã nổi sóng, nhìn thì thấy người nào cũng tỏ vẻ thành thật không quan tâm nhưng có ai trong lòng không bàn tán này nọ?

Lấy Lâm Ba làm ví dụ, bên ngoài giống như nói chuyện với Chu Tiểu Vân ít đi rất nhiều, còn cố ý lấy ranh giới “Ba tám tuyến” phân rõ khoảng cách. Nhưng thật ra tà tâm của thằng nhóc kia chưa chết, ánh mắt nhìn Chu Tiểu Vân không bình thường Lý Thiên Vũ đã sớm nhìn ra.

Lý Thiên Vũ lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của Lâm Ba, Dương Phàm nhìn thấy không khỏi buồn cười, thường giễu cợt cậu. Lý Thiên Vũ chỉ cười ha ha nhưng vẫn không thay đổi.

Trong lòng Lý Thiên Vũ vẫn đang suy nghĩ thầy Nghê gọi Chu Tiểu Vân lên nói chuyện gì: “Dương Phàm, cậu nói xem thầy Nghê gọi Chu Tiểu Vân lên văn phòng vì chuyện gì? Chẳng lẽ thư Chu Tiểu Vân nhận được là thư tình nam sinh nào viết sao?” Càng nghĩ càng có khả năng, hiện tại không ít nam sinh mười tuổi gan lớn, phải chăng có nam sinh viết thư tình cho Chu Tiểu Vân cố tình gửi qua đường bưu điện để che giấu tai mắt mọi người.

Dương Phàm vỗ đùi Lý Thiên Vũ một cái: “Người anh em, có phải cậu bị choáng đầu hay không? Ai viết thư tình lại dám quang minh chính đại gửi qua bưu điện tới đây như thế, không sợ tới tay chủ nhiêm lớp mở ra nhìn hay sao!”

Lý Thiên Vũ nghĩ cũng thấy có lý. Vậy thì có chuyện gì đây?

Bên này ở trong lớp bạn học bàn tán xôn xao, bên kia Chu Tiểu Vân không biết tại sao lại bị Nghê Lượng gọi tới văn phòng.

Trong văn phòng, phần lớn giáo viên đã đi dạy, chỉ còn lại hai ba người đang sửa bài tập.

Vẻ mặt Nghê Lượng ôn hòa bảo Chu Tiểu Vân ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói bóng nói gió hỏi chuyện thư từ.

Thực ra Chu Tiểu Vân đã sớm đoán được ý Nghê Lượng khi gọi cô tới. Từ trước đến nay cô luôn theo nề nếp thành thật nghiêm túc, không làm trái nội quy của trường, thành tích lại ổn định, còn không phải vì thời gian này luôn nhận được thư có chút kì lạ sao?

Chu Tiểu Vân đang do dự có nên nói thật hay không.

Nếu có thể, Chu Tiểu Vân thật sự không muốn nói ra. Cô không thích nói chuyện mình gửi bản thảo đi khắp nơi, giải thích không tốt thầy giáo lại cho rằng đây là biểu hiện làm việc không đàng hoàng ảnh hưởng tới học tập?

Mắt thấy trong lời nói của thầy Nghê đã bắt đầu dò hỏi có phải quen bạn qua thư hay không, có phải là của bạn nam gửi tới hay không, có phải là thư tình hay không, mấy câu linh tinh.

Chu Tiểu Vân không muốn nói thật cũng không được, giải thích dăm ba câu đơn giản, sợ thầy Nghê không tin, vừa lúc trên người cầm một phong thư lấy ra đưa cho thầy Nghê xem.

Nghê Lượng xem nội dung cụ thể của bức thư cuối cùng cũng yên lòng. May không phải là thư tình, may mắn may mắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.