Chương trước
Chương sau
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng tới thời khắc Chu Tiểu Vân điền nguyện vọng .

Bầu không khí trong lớp rõ ràng trở nên căng thẳng hơn. Bây giờ cuộc sống của các nhà so với trước đây cũng có sự chuyển biến tốt đẹp, càng ngày càng coi trọng việc học của con cái hơn. Nghe nói hết lớp năm không ít người định ghi danh học trường trung học ở trong thị trấn.

Trường trung học Sao Mai thoáng cái trở thành sự lựa chọn đầu tiên, dù sao điểm trúng tuyển không quá cao lại cách đây khá gần, Vương Tinh Tinh và Ngô Mai ầm ĩ muốn viết tên trường này.

Lúc viết nguyện vọng, mọi người đều rướn cổ lên hỏi xem người khác viết thế nào.

Chu Chí Hải cũng theo con sóng viết trường trung học Sao Mai, sau đó ngó đầu sang nhòm Trịnh Hạo Nhiên điền cái gì. Không ngờ Trịnh Hạo Nhiên lập tức che phần mình đã viết lại không cho Chu Chí Hải nhìn.

Chu Chí Hải lẩm bẩm một câu “Thần thần bí bí ” rồi chạy đến xem Chu Tiểu Vân viết cái gì.

Không ngờ tới Chu Tiểu Vân cũng không cho nhìn, cuối cùng Chu Chí Hải bùng nổ: “Em điền trường trung học Sao Mai thì cứ điền, việc gì không để cho người khác biết. Anh cũng điền này, có phải việc gì lớn lao đâu!”

Chu Tiểu Vân cười cười, cô viết trường cấp hai Anh Minh cơ mà. Nói thật, cô cũng không nắm chắc 100%, nếu thi không đỗ chẳng phải là rất mất mặt hay sao?

Xem ra, Trịnh Hạo Nhiên cũng nghĩ giống mình rồi! Hi hi!

Ngồi phía sau Lý Thiên Vũ cũng nghển cổ tìm hiểu nguyện vọng Chu Tiểu Vân, đương nhiên không có thu hoặc gì. Nhưng mà, trong lòng cậu phỏng đoán không khác Hải lắm, chắc là Chu Tiểu Vân cũng điền trường trung học Sao Mai.

Lý Thiên Vũ cũng điền vào ô nguyện vọng của mình là trường trung học Sao Mai, nghĩ thầm cuối cùng đợt cuối này phải cố gắng ôn tập thật tốt để thi đỗ vào cùng một trường cấp hai với Chu Tiểu Vân.

Cố Xuân Lai từ trước đến nay luôn cùng chung một trận tuyến với Lý Thiên Vũ, Lý Thiên Vũ điền thế nào cậu viết thế đó.

Cho nên khi Phương Văn Siêu thu lại phiếu điền nguyện vọng của cả lớp thì ách nhiên thất tiếu, xem ra mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của việc học cấp hai. Trong lớp có gần một phần ba học sinh viết: trường trung học Sao Mai.

Khi Phương Văn Siêu nhìn thấy phiếu của Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên thì vô cùng sửng sốt.

Trường cấp hai Anh Minh ư? Đó là trường trung học tốt nhất trong thị trấn đó?

Không nhìn ra hai cô cậu học trò này rất dũng cảm.

Nhưng, Phương Văn Siêu vô cùng tự tin với học trò của mình. Trịnh Hạo Nhiên học giỏi nhiều môn không cần phải nói, Chu Tiểu Vân càng là học trò cưng của anh từ lớp một đến lớp năm. Dù trường trung học Anh Minh cao đến mấy, Chu Tiểu Vân cũng sẽ thi đỗ.

Gần đây Trịnh Hạo Nhiên càng chăm chỉ học hành hơn, ở lớp trừ lúc đi vệ sinh, ngay cả cửa lớp cũng ít ra.

Lý Thiên Vũ cũng không khác lắm. Dạo này thành tích của cậu tăng lên nhanh chóng khiến các bạn học tròn mắt há mồm, nhìn dáng vẻ dụng tâm đọc sách thế này xem ra cũng hạ quyết tâm muốn thi vào trường cấp hai trong trấn.

Cố Xuân Lai bị cậu bạn thân Lý Thiên Vũ ảnh hưởng cũng chăm chỉ hơn không ít. Đừng nhầm, suy nghĩ linh hoạt thích đùa giỡn tiểu thông minh thành tích hiện tại của Cố Xuân Lai cũng có thể xếp vào hàng trung thượng đẳng (top 15),chưa biết chừng biết đâu may mắn lại có thể thi đỗ thì sao.

Trời vừa tối, Vương Tinh Tinh lại chạy sang nhà Chu Tiểu Vân cùng cô ôn tập, lo lắng mãi thi không tốt.

Lúc này Đại Bảo đã được như nguyện. Là học sinh đầu tiên thi đỗ trường trung học Sao Mai, cậu tự nhận mình có quyền lên tiếng, ở trước mặt Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh truyền đạt kinh nghiệm đi thi.

“Hai em vào ngày cuối cùng chắc chắn phải ôn thật kĩ, tục ngữ nói lâm trận mới mài gươm, không sắc cũng bóng. Năm anh đi thi, ôn luyện tận mười ngày mới thi đậu. Lúc thi phải cẩn thận chớ lo lắng quá…”

Sau đó tỉnh lược mười phút những lời vô ích.

Chu Tiểu Vân nghe đến mức đau đầu, tật xấu nói oang oang của Đại Bảo không biết khi nào đó có thể sửa được, aizz! Đáng thương cho đôi tai của cô!

Vừa vào lớp đã nghe nói tin tức “đặc biệt”, theo tin của Tôn Mẫn truyền đến, Hứa Mỹ Lệ cũng ghi danh Trường trung học Anh Minh .

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm cũng dũng cảm đấy chứ, hi vọng hai người đừng có “duyên” đến mức học cùng một lớp ở cấp hai nữa.

Vương Tinh Tinh khinh thường nói: “Bằng vào nó ư, có thể thi đậu Trường trung học Anh Minh mới là lạ. Nếu như Chu Tiểu Vân báo danh chưa biết chừng còn có chút hi vọng.”

Chu Tiểu Vân theo thường lệ chỉ cười không đáp, tất cả chờ đến khi có kết quả thi hãy nói.

Đừng như Hứa Mỹ Lệ, sớm thả tin đồn ra. Thi đỗ thì tốt, nếu thi không đỗ thì mất mặt lắm! Nhưng, như thế đúng kiểu phong cách hành xử của bạn ấy!

Trong lớp phổ biến trào lưu đưa cho nhau ảnh chụp, chính là ảnh chụp mặt 3×4, ngẫm lại cũng đúng thôi, ảnh toàn thân rất đẹp nhưng đắt hơn. Học sinh nghèo có mấy ai có khả năng đưa tặng, đưa ảnh 3×4 tỏ vẻ một chút cũng không sai.

Người muốn ảnh của Chu Tiểu Vân rất nhiều. Nếu cô cố tình không đưa có vẻ lạc loài quá, nên đều đưa hết. Vì thế, cô đặc biệt đến hiệu chụp ảnh 3×4, rửa hơn mười ảnh, nghĩ thầm chắc đủ rồi chứ!

Không ngờ đến lớp vừa lôi ra đưa cho mọi người mà không đủ, Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười đành phải lấy phim gốc đi rửa thêm, dằn lòng rửa hơn hai mươi ảnh.

Trịnh Hạo Nhiên hơi ngại ngùng cũng hỏi Chu Tiểu Vân có thể cho ảnh không, cô không nói hai lời đưa luôn.

Lý Thiên Vũ trông mà thèm, cũng mặt dày mày dạn tới hỏi ảnh.

Chu Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không cho!”

Lý Thiên Vũ sớm dự liệu được câu trả lời này không nổi giận tí gì, mặt mày nhăn nhở xin xỏ nửa ngày, Chu Tiểu Vân rơi vào đường cùng vẫn phải đưa hình cho cậu. Cô miễn cưỡng nhận lấy tấm ảnh 3×4 của Lý Thiên Vũ, thấy trong hình Lý Thiên Vũ tươi cười rạng rỡ đến chói mắt.

Không sao cả, Chu Tiểu Vân an ủi mình, sau khi thi xong hai người sẽ bye bye. Chỉ cần mình thi đậu trường trung học Anh Minh, là triệt để sẽ không gặp lại Lý Thiên Vũ nữa.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Chu Tiểu Vân thoải mái hơn hẳn.

Rốt cuộc chờ được đến ngày thi tốt nghiệp căng thẳng ấy, một người một bàn đều do giáo viên bên ngoài làm giám thị. Mọi người chưa bao giờ trải qua tình cảnh này ai cũng có chút hồi hộp lo lắng.

Tâm tình Chu Tiểu Vân cũng có chút kích động, nhưng có thể dằn xuống hạ quyết tâm làm bài. Sau khi làm xong, tỉ mỉ kiểm tra ba lần mới yên tâm nộp bài.

Sau khi thi xong, Vương Tinh Tinh thở phào một hơi nói: “Cuối cùng đã kết thúc, a di đà phật!”

Sắc mặt Ngô Mai không tốt lắm: “Aizz, chắc tớ lại thi trượt rồi, số học có hai bài chưa làm được!”

Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai: “Đừng nghĩ đến cái này nữa, dù sao cũng thi xong rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng đừng nghĩ nữa. Như vậy đi, dù sao ở nhà không việc gì, ngày mai bọn mình đạp xe đến hiệu sách Tân Hoa đi dạo nhé?”

Ngô Mai và Vương Tinh Tinh vui mừng đồng ý, hẹn sáng mai tầm tám giờ đến nhà cô tập hợp rồi ra về.

Đến cổng trường, bắt gặp Trịnh Hạo Nhiên đã thi xong.

Trịnh Hạo Nhiên ngoài miệng chưa nói ra nhưng trong lòng cũng biết nguyện vọng của Chu Tiểu Vân điền giống mình, cậu thật lòng nói: “Chu Tiểu Vân, hi vọng cậu cũng thi đỗ vào trường trung học lý tưởng!”

“Cậu cũng thế, hi vọng ước mơ của hai chúng ta đều trở thành sự thật!” Chu Tiểu Vân cười rất xinh, khuôn mặt tươi cười được ánh nắng chiếu rọi vô cùng xinh đẹp, khiến trong lòng Trịnh Hạo Nhiên không hiểu sao thấy rung động lạ thường.

Chu Tiểu Vân, mong rằng chúng ta sẽ gặp nhau ở cấp hai! Trịnh Hạo Nhiên thầm nói, nhìn bóng lưng ấy càng đi càng xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.