Chương trước
Chương sau
Con đỗ rồiiiiii! Ba mẹ, bà nội, em trai em gái, con đỗ trường trung học Sao Mai rồi, thứ trúng tuyển trong tay con này!

Đại Bảo hưng phấn một loạt tin vui, vui sướng không lời nào diễn tả nổi. Cậu thi tốt nghiệp khá tốt, vừa đủ điểm vào trường Sao Mai.

Chu Tiểu Vân là người đầu tiên kịp phản ứng, ôm anh trai Đại Bảo vừa cười vừa nhảy nhót, Tiểu Bảo và Nhị Nha thấy anh chị nhảy nhót tưng bừng đều qua đây góp vui.

Không ai biết Chu Tiểu Vân trong lòng cảm khái và hài lòng cỡ nào: Số phận của Đại Bảo cuối cùng đã thay đổi so với kiếp trước. Sau này con đường của anh ấy càng đi càng xa. Cô vô cùng tin tưởng điểm này, từ đáy lòng cô vì anh mà vui vẻ.

Tất nhiên hai vợ chồng Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường cũng rất vui, mời ba người nhà chú Ba vào phòng dùng cơm và giữ cả Ngô Hữu Đức lại không cho về.

Chu Quốc Dân và Tống Minh Lệ hỏi chuyện của Đại Bảo, Triệu Ngọc Trân mừng lắm một năm một mười nói hết. Trong lời nói hoàn toàn biểu lộ sự tự hào và vui vẻ.

Tất nhiên Tống Minh Lệ biết trường cấp hai Sao Mai nằm cách Trung học Anh Minh không xa, mặc dù chỉ là cấp hai bình thường trong thị trấn nhưng tốt hơn nhiều trường ở nông thôn. Từ nhỏ Đại Bảo là đứa trẻ rất nghịch ngợm, không ngồi yên một chỗ, không ngờ cũng có thể thi đỗ khiến người ta vì thế mà vui vẻ.

Bởi vậy Tống Minh Lệ thật lòng chúc mừng Triệu Ngọc Trân: “Chị dâu, chúc mừng anh chị. Sau này Đại Bảo ở trung học chăm chỉ đọc sách thì đúng là một đứa nhỏ có tiền đồ.”

Lời này có ai mà không thích nghe? Huống hồ người khen là Tống Minh Lệ, được khen là đứa con trai bà thương yêu nhất – Đại Bảo? Vì thế Triệu Ngọc Trân cười rạng rỡ, trên mặt ngập tràn niềm vui.

Lúc này Ngô Hữu Đức mới biết chuyện Đại Bảo ghi danh trường trên thị trấn, không khỏi nói vài lời trách cứ Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân: “Anh Hai chị Hai, hai người để Đại Bảo điền trường trung học Sao Mai mà không nói với tụi em một tiếng. Tiểu Lỗi nhà em năm nay cũng như Đại Bảo vào cấp hai, chắc là học ở trường Hưng Vượng. Sớm biết thế, chúng em cũng bảo Tiểu Lỗi ghi danh trường kia tốt hơn, sau này đến trường cũng có bạn chơi cùng!”

Chu Quốc Cường giải thích: “Việc này không phải vì không tiện rêu rao sao, vạn nhất đứa nhỏ thi không đỗ, anh chị lại đem rêu rao khắp nơi không phải là tự mình vả vào miệng mình sao. Anh chị cũng không ngờ Đại Bảo có thể thi đỗ.”

Chu Quốc Dân vội vã hoà giải khuyên hai người uống rượu, việc này không đề cập tới nữa.

Ăn cơm chiều xong, Ngô Hữu Đức sớm ra về, nhìn ra được trong lòng ông có chút không thoải mái. Chu Quốc Cường cũng không có tiện giữ em rể lại.

Chu Quốc Dân và Tống Minh Lệ ngồi chơi một lúc rồi lại sang nhà anh Cả ngồi một hồi. Đến hoàng hôn, hai vợ chồng trở về, Chu Chí Viễn ở lại.

Trước khi đi Tống Minh Lệ đưa quần áo sạch của Chu Chí Viễn cho bà nội, dặn Chu Chí Viễn buổi tối đến nhà bác Cả ngủ nhất định phải ngoan, không được gây rối.

Chu Chí Viễn mải nói chuyện với bà nội, căn bản không chú ý mẹ nói gì chỉ gật đầu.

Tống Minh Lệ ngượng ngùng nói với Triệu Ngọc Trân: “Chị Hai, trước khi đi học còn hơn một tháng, em gửi Viễn Viễn cho anh chị. Thằng bé này ở trong thị trấn một mình không có ai chơi sợ cô đơn, còn bảo muốn ở cùng bà nội. Em không nói nổi, đành phải để nó ở lại. Em đã bàn với chị dâu rồi, buổi tối để Viễn Viễn sang ngủ với Hải, ban ngày ăn cơm ở nhà chị. Thẳng bé đã ăn quen cơm bà nội nấu, em nấu cơm nó nhất quyết không chịu ăn!”

Triệu Ngọc Trân vừa cười vừa nói: “Em cứ yên tâm về đi! Viễn Viễn ở chỗ chị có mấy anh chị em chơi với nó, cam đoan vui vẻ hơn hẳn trong thị trấn. Chị sẽ để ý chăm sóc nó.”

Lúc này Tống Minh Lệ mới yên tâm ra về.

Triệu Ngọc Trân từ những lời Tống Minh Lệ nói hôm nay đã nhận ra điều gì đó. Sau lưng bà nói với chồng chuyện này đồng thời tỏ rõ ý kiến của mình: “Ba nó à, anh nói chú Ba có phải định để bà nội Đại Bảo đang ở nhà mình lại lên thị trấn thay các em ấy nấu cơm, giặt quần áo, coi nhà không?”

Trong lòng Chu Quốc Cường lờ mờ cũng phỏng đoán như thế nhưng không muốn thảo luận với vợ về vấn đề này, nhàn nhạt nói “Sau này chẳng phải sẽ biết” giục Triệu Ngọc Trân ngủ đi, đừng đoán mò nữa.

“Không phải em đoán mò, không phải anh cũng thấy chú Ba để Viễn Viễn lại sao? Rõ ràng muốn trước khai giảng tới đón Viễn Viễn nhân tiện đón cả bà nội Viễn Viễn đi nữa. Hai vợ chồng chú ấy tính toán cái gì, em không nhìn ra được sao?” Triệu Ngọc Trân không phục phản bác.

Chu Quốc Cường không nói gì nằm yên ngủ, Triệu Ngọc Trân đành phải dừng nói về đề tài này.

Thời gian gần đây Đại Bảo xem như là “đường làm quan rộng mở”, trước mặt đồng bọn rất có mặt mũi.

Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cậu khiến Đại Bảo lúc nào cũng lâng lâng.

Chỉ có Thạch Đầu buồn bã: “Đại Bảo, tôi còn thiếu ba mươi điểm mới thi đỗ? Hai ta sau này không học cùng nhau rồi.”

Chỉ trách mình không tốt, bình thường không chăm chỉ học hành, trơ mắt nhìn đề bài không biết làm. Rõ ràng Đại Bảo lớp một lớp hai học không khác mình lắm, nhưng sau này thành tích của Đại Bảo đột nhiên hơn hẳn mình vậy nhỉ?

Đại Bảo an ủi thằng bạn thân: “Thạch Đầu, hai ta vẫn là anh em tốt, chuyện này bằng sắt không hề thay đổi. Đi, chúng ta đi bơi đi!”

Thạch Đầu đảo mắt đã quên chuyện này, đi bơi với Đại Bảo .

Chu Tiểu Hà ở nhà làm mình làm mẩy với Thẩm Hoa Phượng, muốn được như Đại Bảo đi học ở trường Sao Mai.

Trường cấp hai Sao Mai tốt cỡ nào cô cũng không biết rõ, nhưng Đại Bảo ở cách vách có thể thi đỗ mà mình thì kém mấy điểm thi trượt. Điều này khiến cô tức giận khó nhịn.

Thành tích hồi bé của Đại Bảo không tốt lắm, vẫn không bằng mình, không biết sao tới lớp bốn, lớp năm dần dần đột phá, sàn sàn bằng mình. Lần này thi tốt nghiệp còn cao hơn cô bảy, tám điểm, khiến Chu Tiểu Hà khó có thể tiếp nhận.

Tử ngày đó nghe Đại Bảo nói muốn thi vào trường Sao Mai, Chu Tiểu Hà về nhà nói với bố mẹ cũng muốn điền nguyện vọng một là trường cấp hai Sao Mai.

Làm sao mình lại thua cái tên Đại Bảo ham chơi thành tính kia chứ, lúc đó Chu Tiểu Hà khinh thường nghĩ vậy.

Tất nhiên không cha mẹ nào không đồng ý. Con cái muốn thi vào trường tốt dù sao này phải nộp nhiều học phí hơn cũng chẳng sao cả.

Vô cùng tự tin khi Chu Tiểu Hà nhìn thấy điểm của mình và thư trúng tuyển của trường Hưng Vượng lập tức trợn tròn mắt, về nhà khóc nháo ầm ĩ.

Thẩm Hoa Phượng khuyên nửa ngày không có tác dụng, bà bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hà, không phải ba mẹ không cho con đi học cấp Hai trên thị trấn, mà là con thiếu mấy điểm không thi đậu. Điều này bảo cha mẹ làm gì bây giờ? Mẹ thấy học ở trường Hưng Vượng cũng rất tốt, đạp xe chỉ chốc lát đã đến. Nếu như học ở trường Sao Mai phải đạp xe gần một tiếng! Chúng ta không cần so sánh với Đại Bảo!”

Tuy nói vậy, trong lòng Thẩm Hoa Phượng cũng không thoải mái, bực bội khó tiêu nổi.

Sao cái đứa nghịch ngợm, hay gây sự khiến cả nhà gặp rắc rối như Đại Bảo có thể thi đỗ mà Tiểu Hà của mình lại thiếu mấy điểm chứ?

Chẳng phải sau này trước mặt Triệu Ngọc Trân nhắc tới các con cũng phải thấp đầu hơn một đoạn sao?

Chu Tiểu Hà khóc nháo nửa ngày cuối cùng cũng mệt mỏi dần dần ngừng lại, đến khi Chu Quốc Phú đồng ý mua xe đạp mới cho cô đi học cấp hai, cô mới nín khóc, mỉm cười!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.