Chương trước
Chương sau
Phương Văn Siêu dạy xong một tiết liền tuyên bố một chuyện: “Các em học sinh, trường chúng ta chuẩn bị tổ chức một hoạt động rất có ý nghĩa. Tuần sau cuộc thi hùng biện sẽ diễn ra. Tuần này, để các lớp chọn ra hai người là đại diện của lớp mình. Hoạt động này rất có ý nghĩa trong việc thúc đẩy niềm yêu thích của học sinh đối với môn ngữ văn, hi vọng các em dũng cảm báo danh tham gia. Chủ đề là tôi thích…, nội dung tuỳ chọn. Thế này đi, bạn nào muốn tham gia thì đến chỗ Chu Tiểu Vân đăng ký.”

Phương Văn Siêu vừa ra khỏi, cả lớp bùng nổ. Mọi người túm năm tụm ba châu đầu thảo luận, nước miếng tung bay.

Bạn A nói: “Tớ rất muốn tham gia, nhưng không biết viết gì làm sao bây giờ?”

Bạn B nói: “Tớ nghĩ đi tìm một bài văn mẫu, chép một bài là được.”

Còn có người nói: “Tôi không tham gia, lớp ta có Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên rồi, đâu đến phiên chúng ta nữa?”

Trịnh Hạo Nhiên là người đầu tiên ghi danh, trong lúc Chu Tiểu Vân viết xuống tên cậu, vô cùng khiêu khích nhìn Lý Thiên Vũ một cái.

Lý Thiên Vũ không chịu nổi, lập tức la lớn: “Chu Tiểu Vân, tớ cũng muốn ghi danh tham gia cuộc thi hùng biện.”

Chu Tiểu Vân nhắc nhở Lý Thiên Vũ một câu: “Cậu chắc chắn chứ? Phải chuẩn bị trước bản thảo đó.”

Vốn đã có điểm hối hận Lý Thiên Vũ thầm nghĩ không thể để Chu Tiểu Vân xem thường được, kiên quyết không cho mình cơ hội nuốt lời và do dự: “Chắc chắn.”

Nói xong, cười lạnh nhìn Trịnh Hạo Nhiên.

Hai nam sinh mắt đối mắt, lửa bắn ra bốn phía, ánh mắt đấu đá nhau vô cùng đặc sắc!

Chu Tiểu Vân không thèm để ý hai kẻ phiền hà này nữa, đúng lúc có người đến báo tên, vội vàng ghi lại.

Vương Tinh Tinh do dự một lúc, cuối cùng cũng tham gia. Cô thấp giọng nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chắc chắn cậu sẽ được cử đi thi ở trường, tớ muốn đi để gièn giũa thêm thôi.”

A, từ lúc nào Vương Tinh Tinh cũng học được quanh co lòng vòng thế: “Vương Tinh Tinh, nếu cậu muốn hỏi tớ có báo danh không thì cứ nói thẳng.”

Bị nhìn thấy, Vương Tinh Tinh cười hì hì, không xấu hổ nói: “Vậy cậu có tham gia không?”

Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Đến lúc đó rồi tính!”

Tám chín phần mười là không! Cô đã thấy rõ tác hại của việc quá nổi bật rồi. Có đánh chết cô cũng không muốn tham gia cuộc thi hùng biện, nếu như không cẩn thận lại được giải nhất gì gì đó, sau này chẳng phải hoạt động nào cũng bắt cô tham gia à!

Nhìn đi, lòng tự tin của Chu Tiểu Vân nở to ra rồi!

Chu Tiểu Vân không muốn tham gia thi đấu nhưng về nhà lý lại nhiệt tình giựt giây anh trai Đại Bảo tham gia. Tiểu Bảo mới học lớp hai. Hoạt động lần này chủ yếu nhằm vào học sinh từ lớp ba đến lớp năm, học sinh lớp một, lớp hai chỉ có thể ngồi xem.

Đại Bảo học lớp năm, từ trước đến nay viết văn không ra gì, nghe em gái cổ vũ mình dự thi, đầu cậu lắc như trống bỏi.

Chu Tiểu Vân chuẩn bị sẵn cho anh một khoá tư tưởng chính trị : “Anh ơi, anh đàn ông con trai sao tí can đảm đó cũng không có ? Lên sân khấu hùng biện là một cơ hội để anh biết nói có tốt không, vừa rèn luyện khả năng sáng tác, còn có thể luyện tập tiếng phổ thông. Nghe nói nếu biểu hiện tốt trong trận thi đấu của trường sẽ nhận được giấy khen và phần thưởng đấy!”

Đại Bảo vừa nghe đến giấy khen, phần thưởng liền động tâm, do dự nói: “Nhưng anh viết không hay…”

Chu Tiểu Vân vỗ ngực ủng hộ: “Sợ cái gì, không phải có em sao. Anh viết xong em sửa cho anh.”

Đại Bảo xúc động, cắn răng gật đầu, thử thì thử, cùng lắm mất mặt trong lớp một lần.

Tiểu Bảo thấy Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi hệt như muốn lên núi đao xuống chảo lửa, dáng vẻ quyết tâm hi sinh thì len lén cười trộm, bị ánh mắt của chị cảnh cáo thức thời ngậm miệng.

Quên đi, không cần đả kích tính tích cực của anh ấy! Chờ xem náo nhiệt là được!

Đại Bảo bắt đầu sáng tác. Vắt hết óc nghẹn ra được mười mấy chữ rồi ngồi đó ngẩn người.

Thực ra lúc này cuộc thi hùng biện tương đương cuộc thi viết văn kết hợp với thi kể chuyện, chứ chưa đến mức diễn thuyết không cần giấy!

Tiểu Bảo đã làm xong bài, ló đầu nhìn lén anh trai nửa ngày viết được cái gì. Vừa mới nhìn tiêu đề đã bị Đại Bảo trừng mắt đuổi ra ngoài .

Chu Tiểu Vân kéo Tiểu Bảo và Nhị Nha ra xem ti vi.

Trên ti vi đang chiếu phim Tiểu Long, đúng đoạn cao trào. Thực ra, nó đã được chiếu ba, bốn lần, nhưng mỗi lần chiếu lại trẻ con đều thích xem.

(Tiểu Long : một bộ truyền hình của thiếu nhi dài 52 tập do Đài truyền hình CCTV và Trung tâm phim truyền hình Bắc Kinh dành cho trẻ em hợp tác sản xuất, bắt đầu phát sóng từ quốc tế thiếu nhi 1/6/1992)

Tiểu Bảo rất thích nhạc phim: “Trên đầu tôi có sừng, sừng, đằng sau tôi có đuôi, đuôi, không ai biết, biết, tôi có bao nhiêu bí mật. Không thèm nói cho bạn, không thèm nói cho bạn, là không thèm nói cho bạn.”

Nhị Nha hưng phấn gọi Đại Bảo: “Anh ơi, có phim rồi, mau ra đây!”

Chu Tiểu Vân muốn cản mà không kịp, đã thấy Đại Bảo chạy vội ra, vừa chạy vừa nói: “Anh xem ti vi đã, khó viết quá, anh không nghĩ ra gì cả.”

Không để cho Đại Bảo xem ti vi? Đúng là chuyện cười. Đừng ai nghĩ cản được anh ấy.

Được rồi, xem thì xem đi! Mấy anh em xem cùng nhau cũng vui vẻ.

Chu Tiểu Vân cũng xem say sưa, quay đầu nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo, hai anh em hoa chân múa tay vui vẻ.

Nhị Nha đã sáu tuổi nhưng vẫn có thói quen ngồi trên đùi người khác. Cô bé không thể ngồi với Đại Bảo, Tiểu Bảo nên đứng ì cạnh chị không chịu đi. Chu Tiểu Vân sao không biết em gái nghĩ gì chứ? Khẽ thở dài, cô khép chân lại, kính mời bà cô nhỏ ngồi lên.

Hôm nay Đại Bảo xem xong, ý do vị tẫn* chìm đắm trong tình tiết phim, còn phát hiện ra một điểm quan trọng: “Đại Nha, anh nghĩ ra rồi! Anh sẽ không viết tôi yêu thầy, yêu trường… mấy đề tài cũ rích đó nữa, anh mà viết sớm ngủ gật mất. Anh quyết định, tiêu đề là Tôi yêu ti vi, sao hả, có hay không ?”

(ý do vị tẫn: ý chưa thoả mãn hẳn)

Cái gì mà cũ rích, rõ ràng là mình không viết được nên chê. Chẳng qua, muốn viết văn hay phải xuất phát từ cảm xúc thực. Đại Bảo này chọn đề tài này, vừa lạ lại độc đáo. Chưa biết chừng còn khiến người nghe thấy hứng thú.

Tiểu Bảo thấy thú vị nói: “Anh à, em thấy đề này rất tốt. Không phải trẻ con như chúng ta thích nhất xem ti vi sao? Ngày nào đó em không xem ti vi thì cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa rồi. Em ủng hộ anh!”

Đại Bảo vui mừng khôn xiết, ôm Tiểu Bảo gọi “Bá Nhạc”. Dáng vẻ anh em hoà thuận thật hiếm thấy.

(Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa để phát hiện ngựa nào đích thị là thiên lý mã. Đời vốn không thiếu thiên lý mã, song nếu không có Bá Nhạc, thử hỏi mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường? Ở đây ý chỉ người có con mắt tinh tường, hiểu biết, nhìn ra được người tài như Bá Nhạc nhận ra thiên lý mã.)

Linh cảm đến viết rất nhanh, Đại Bảo viết suốt nửa tiếng đồng hồ ra một bài văn năm trăm chữ. Cậu đắc ý cầm đại tác phẩm đưa cho em gái thưởng thức, mặt hếch lên trời.

Sao không kiêu ngạo cho được, bình thường cố gắng lắm mới nghẹn ra được hai, ba trăm chữ. Muốn Đại Bảo viết ra năm trăm như vậy là chuyện vô cùng khó.

Ban đầu Chu Tiểu Vân còn có thể nhịn cười, càng về sau càng đọc càng buồn cười rốt cuộc cười ra tiếng.

Nhìn thử đại tác phẩm của Đại Bảo xem nào:

… Tôi thích nhất xem phim hoạt hình và kịch võ hiệp, nếu như một ngày không có ti vi tôi không có động lực sống tiếp nữa.

A! Ti vi, tôi yêu bạn! Tôi muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với bạn!

Biến ti vi thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh, yêu ti vi đến cực điểm.

Đúng là những lời phát từ tận đáy lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.