Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân đang không để ý đến mình nay nhìn mình như thế, thầm dương dương đắc ý một hồi. Nhưng một lát sau cậu không nghĩ thế nữa.
Cho xin! Đừng nhìn chằm chằm như thể cậu là vật thể lạ thế được không? Cậu nổi cả da gà rồi. Thấy người nào đó vẫn nhìn không chớp mắt, trong lòng cậu loạn cào cào….
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Cái kia, Chu Tiểu Vân này. Bạn nhìn tôi như thế làm gì? Giống như chúng ta lần đầu gặp nhau ấy.”
Chu Tiểu Vân thu hồi ánh mắt, giống như không có việc quay đầu lại tiếp tục đọc.
Đập trúng bức tường, Lý Thiên Vũ rất mất mặt sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng là bạn học ngồi trước ngồi sau, có cần coi cậu như không khí như thế không. Từ lúc khai giảng đến giờ chưa thấy cô có phản ứng gì trước lời cậu nói cả.
Cố Xuân Lai chọc cậu: “Lại nếm mùi thất bại hả, người ta không để ý đến ông, ông còn chọc giận người ta làm gì, đúng là đồ dở hơi.”
Chắc là thế! Lý Thiên Vũ không phản bác.
Ánh mắt cậu rơi xuống bím tóc đen nhánh trước mặt, bỗng nhiên tay chân ngứa ngáy, rất muốn sờ thử một chút. Muốn thử xem bím tóc ấy có mềm mượt như tưởng tượng của cậu không…
“Nhìn xem hôm nay Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới thật là xinh. Ông có thấy không, bạn ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp mình đó.” Cố Xuân Lai thì thầm bên tai Lý Thiên Vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442047/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.