Các lớp đều xếp thành hai hàng dọc từ thấp đến cao. Đằng trước mỗi lớp có một người đứng đầu hàng. Chu Tiểu Vân luôn dẫn đầu trong lớp, đương nhiên đứng đầu tiên. Giáo viên thì một người đứng trước một người đứng sau để ý học sinh của mình.
Chờ toàn trường xếp hàng xong, Hiệu trưởng Kiều đứng trên bục bắt đầu phát biểu, không cần micro mà trực tiếp nói chay, cũng không ngại nói to rất mệt:
“Các em học sinh thân mến, năm học mới này, trường chúng ta xây khu nhà mới, có thêm nhiều giáo viên mới, học sinh mới. Đầu tiên chúng ta cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh họ!”
Mấy trăm học sinh ngồi dưới vỗ tay ầm ầm.
Chu Tiểu Vân vỗ tay theo, nghĩ thầm ai hoan nghênh học sinh mới chứ! Nếu không có bọn họ bây giờ cô đâu phải đau đầu thế này!
Tiếp theo, Hiệu trưởng Kiều nói gì cô không nghe thấy. Có gì mới đâu, cái gì mà phải cố gắng học thật tốt, cái gì mà phải tuân thủ nội quy, chú ý an toàn. Những lời này, khai giảng năm nào cô cũng nghe thấy, sớm đã nghe mòn lỗ tai rồi.
Không biết có phải Hiệu trưởng Kiều đã nói đi nói lại mấy chục năm không? Một bài phát biểu vô cùng dài, không cần giấy, đã nói hơn mau hai mười phút nhưng không hề lặp lại câu nào, mà thầy chưa dừng lại, khiến cô ngồi nghe cũng thấy mệt. Có lẽ nên cân nhắc một chút, lợi dụng ưu thế của cô uyển chuyển đề nghị thầy nên rút ngắn đi bài phát biểu mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442038/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.