Phương Văn Siêu từ lúc bạn gái đi, tâm tình không hiểu sao từ từ đi xuống. Trong lớp, ít cười hơn, nói ít hơn trước. Học sinh đều cảm thấy thầy có phiền não, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Chu Tiểu Vân cảm giác rất kỳ lạ, ngày đó thấy thầy vẫn vui vẻ lắm cơ mà, sao giờ bạn gái vừa đi đã biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ, cô ấy nói gì với thầy sao?
Cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Kiếp trước, năm cô tám tuổi học lớp một, đúng lúc thầy chuyển vào thị trấn? Tính lại không phải là năm nay sao? Chẳng lẽ vì bạn gái nên thầy quyết định chuyển đi?
Nếu vậy, chẳng phải sau khi nghỉ hè không được gặp thầy nữa?
Chu Tiểu Vân hoảng hốt, sau khi tan lớp trực tiếp đến thẳng phòng làm việc tìm Phương Văn Siêu. Các giáo viên khác đều đang ở lớp chưa về, chỉ có một mình Phương Văn Siêu.
Chỉ thấy thầy đang cầm bút ngẩn người, giáo án trước mặt trắng tinh, chưa viết được chữ nào.
Chu Tiểu Vân đứng trước mặt thầy một lúc lâu không thấy tầm mắt thầy nhìn đến người mình, cô gọi nhỏ: “Thầy Phương!”
Phương Văn Siêu giật mình tỉnh lại: “A, Chu Tiểu Vân là em à. Em đến mang bài tập về sao? Thầy vẫn chưa chấm xong?”
Một đống vở bài tập buổi sáng đặt ở đó vẫn y nguyên.
Chu Tiểu Vân cắn môi, không biết hỏi từ đâu. Nếu hỏi, thầy Phương có phải nghĩ là mình nhiều chuyện không? Nhưng mà, không hỏi trong lòng lại không chịu được.
Lấy hết dũng khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2441978/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.