Hai vợ chồng nhìn nhau, biết ngay cả hai người đều đồng ý với ý kiến này.
Lúc này mới nhớ ra Chu Tiểu Vân đang cười tít mắt đứng đó, Chu Quốc Cường hỏi: “Đại Nha, sao con lại muốn cha đi bán thịt lợn?”
Chu Tiểu Vân đương nhiên sẽ không nói hễ nhà nào bán thịt lợn đều khá giả. Cô cười ngây thơ vô tội: “Con thấy ba đi làm thuê cho người ta, người ta có thịt lợn sẽ mang đi bán kiếm tiền nhưng tiền công trả cho ba quá ít. Không bằng ba tự đi bán, bọn con sẽ được ăn thịt nhiều hơn.”
Nói xong, còn cố ý tỏ vẻ tham ăn. Chu Quốc Cường nghĩ thầm cuối cùng vẫn là trẻ con chỉ biết ăn, bảo cô đi ngủ.
Chu Tiểu Vân biết cha mẹ muốn lên kế hoạch, ngoan ngoãn quay về phòng. Bên này, hai vợ chồng đang thảo luận chi tiết việc bán thịt lợn. Cụ thể phải làm những gì, phải bàn bạc thật kĩ.
Không nói đâu xa, chuyện mua lợn cũng phải có tiền vốn, có thể lấy tiền trong nhà nhưng ít nhất phải có cái xe ba bánh để kéo lợn về và mang đi bán. Không có tiền mua xe to như em rể Ngỗ Hữu Đức thì ít ra phải mua một cái xe ba bánh đạp bằng sức người. Tiền mua xe không phải là ít, lấy đâu ra?
Cuối cùng, Chu Quốc Cường quyết định: Đi mượn!
Nhưng, vấn đề là mượn ai đây?
Vốn dĩ, mượn anh cả là chuyện thuận lí thành chương (thuận theo lý thuyết mọi chuyện luôn hoàn thành suôn sẻ),có lẽ Chu Quốc Phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2441917/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.