Lễ khai giảng rất náo nhiệt. Trong túi sách của các bạn nhỏ không phải đựng sách vở mà là gạch, gặp nhau đứa nào cũng phải xem có nhiều gạch hơn mình không? Gạch có to không?
Có bạn nhỏ mang một nửa viên gạch, cũng có người mang gạch mới cất trữ trong nhà. Hai người Chu Tiểu Vân cùng Đại Bảo mang theo gạch nhà bác Cả. Nhà bác ấy năm kia đắp ngoái lợp mái ngói còn thừa một ít cất sau nhà, lần này có cơ hội dùng.
Sau khai giảng, các thầy cô bắt đầu bận bịu công việc. Trường đắp tường bao không có tiền nên không thuê nhiều thợ lắm vì thế để thầy cô và học sinh cùng chuyên gạch, bê đá. Trẻ con thấy không cần đi học đều rất vui vẻ, ở trong sân trường chạy tới chạy lui không ai ngại mệt. Nhưng mà chỉ khổ Phương Văn Siêu tay trói gà không chặt. Nhà anh gia cảnh không tệ, ở nhà ít phải làm việc nặng, mấy chuyện này anh không am hiểu, sau hai ngày eo mỏi lưng đau.
Cũng may Chu Tiểu Vân thay thầy quản lý lớp rất tốt, giúp anh hậu cố chi ưu (nỗi ưu phiền sau lưng người làm việc lớn).
Sau nửa tháng, tường bao quây kín quanh trường. tường cao hơn một thước bao bọc trường kín kẽ chỉ chừa cổng chính, cuối cùng đã có dáng vẻ của trường học. Hiệu trưởng Kiều vuốt vuốt râu, mừng đến cả ngày tươi cười, hoàn thành được một việc lớn.
Sân trường nhốn nháo dần dần khôi phục trật tự bình thường, có tường bao hiện tượng trốn học giảm đáng kể.
Đại Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2441909/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.