Người tốt gì. Bà đương nhiên là người tốt. Đỗ Kim Hoa hứ một tiếng, nhìn chén ở trên bàn, trà đã uống rồi, vì thế cong lưng lấy một nắm hạt dưa, nhét vào trong tay hẳn: "Chuyện đã làm xong, ngươi đi đi."
Nương vợ chính là người dứt khoát như vậy. Không phải lần đầu tiên bị đuổi, Cố Đình Viên đã thích nghỉ rồi, cất hạt dưa đàng hoàng, chắp tay nói: "Đa tạ đại nương, vãn bối sẽ quay về thông báo với gia tỷ về tin tức tốt này, vấn bối cáo từ"
Nói xong, khom lưng ra khỏi cửa.
Bộ dạng có lễ độ, nhìn thấy Tôn Ngũ Nương lên tiếng "chac chậc": "Cố huynh đệ này, thật nhiều lễ nghỉ."
Tiền Bích Hà thu dọn chén: "Người lễ nghi nhiều không kỳ lạ mà."
Đó cũng phải, nghi thái của Cố Đình Viễn làm vừa đủ, luôn khiến người khác vừa lòng. Trên dưới trong nhà, ngay cả Đỗ Kim Hoa kén chọn nhất, đối với hắn cũng không có quá nhiều ý kiến.
"Tiếc miếng thịt đó thật." Nghĩ đến miếng thịt ba rọi ngon đó, Tôn Ngũ Nương đau lòng đến căn hạt dưa không nổi.
Nàng ta không nói còn tốt, vừa nói đã khiến Đỗ Kim Hoa tức giận, một bạt tay vào lưng nàng ta: "Tám đời chưa từng ăn thịt sao? Tiểu Cố người ta đem đến, đó là phải làm việc, con xem thử đôi mắt đó của con, như dính lên đó vậy, mất mặt!"
Tôn Ngũ Nương bị đánh, cũng không dám tranh luận, chỉ dám lầm bầm trong lòng, cúi đầu nói: "Nương, con biết sai rồi."
"Lần sau làm mất mặt như vậy nữa, coi chừng con đó!" Đỗ Kim Hoa hung dữ nói.
"Chuyện mất mặt, Tiểu Cố người ta có thể cho mượn mười mấy lượng bạc, vậy chúng ta thì sao? Một miếng thịt cũng không rời mắt, khiến cho người khác xem nhẹ Bảo Nha Nhi!"
Lần này Tiền Bích Hà cũng giúp nói, cũng cảm thấy lần này Tôn Ngũ Ngư có chút không biết ngoài không biết trong rồi. Cố huynh đệ còn chưa thành người nhà, cũng phải giữ kẽ ít nhiều.
"Con đi nhóm lửa đây." Tôn Ngũ Nương xoa nơi bị đánh, bĩu môi đi ra ngoài.
"Đồ khiến người khác phiền lòng." Đỗ Kim Hoa nói.
Tiền Bích Hà khuyên nhủ: "Chạy một chuyến rồi, nương nghỉ ngơi đi, con vào nhà bếp xem thử."
Đỗ Kim Hoa gật đầu, nhìn nàng ta đi ra.
Đợi đến khi trong nhà còn có một mình bà, yên lặng ngồi một lúc, Đỗ Kim Hoa thở ra một hơi. Ông trời phù hộ, Cố Đình Viễn phải nhất định là một người tốt.
Cố Đình Viễn cầm nắm hạt dưa nương vợ cho, đi về phía cửa thôn. Ở cửa thôn xây dựng học đường, các trẻ em ở trong học đường đang đọc sách, bên tai của Cố Đình Viễn đã vang lên tiếng Bảo Âm dạy bọn trẻ đọc sách, trên mặt không kiêm nổi lên ý cười.
Đi ngang qua, hắn chỉ là ngang quan, nhìn một cái từ xa.
Sắp đi đến học đường, thì nhìn thấy hai bóng người, đúng trên đất trống, rất sát nhau, chính là Bảo Âm. Còn người còn lại, khiến cho Cố Đình Viễn ngẩn người.
Hắn bước nhanh chân đến gần chút, mới nhìn thấy người đó là Triệu Văn Khúc.
Cố Đình Viễn không nhận ra được Triệu Văn Khúc, nhưng kiếp trước hắn thấy qua người này. Thời gian có lẽ là tháng năm năm ngoái, Triệu Văn Khúc bị người ta đ.â.m một nhát vào bụng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hắn và Bảo Âm mới dạo phố xong, đang chuẩn bị về nhà, thì nghe thấy có người hét lớn "giết người rồi", vô cùng rối loạn, có người mắng lớn, có người khóc thét, Cố Đình Viễn lo lắng đụng phải Bảo Âm, không dám đến gần. Sau đó mới nghe các hàng xóm nói, Triệu Văn Khúc là bị một người nghiện cờ b.ạ.c giết.
Tay cờ b.ạ.c đó, đánh bạc thua tiên, thua đến tán gia bại sản, chuẩn bị bán con gái chịu nợ. Vợ của hắn không nỡ, dẫn con gái chạy trốn, vừa hay gặp được Triệu Văn Khúc.
Triệu Văn Khúc không có khuôn mặt của kẻ xấu, cặp mẹ con đó vừa nhìn thấy hắn, nhưng không ngờ đến hư danh của hắn chính là Triệu tài chủ. Cảm thấy mặt hắn thiện lương, với lại mặc gấm vóc, vì thế cầu xin hắn cứu bọn họ.
Người trên trấn đoán, Triệu Văn Khúc có lẽ thấy bộ dạng của thiếu nữ đó xinh đẹp, vì thế động lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]