Những học sinh khác do dự nhìn nhau, không ai nói nữa - tiên sinh chỉ có một bộ bút mực giấy và nghiên mực, ai nấy đều biết dù có bị phạt cũng nhất thời không đến lượt mình. 
"Tốt." 
Trần Bảo Âm gật đầu, lần này bước ra khỏi phòng. 
Không lâu sau, nàng bước bê hai cái bát vào. 
"Của con." 
"Của con." 
Lần lượt đặt một bát nước trước mặt Kim Lai và Trần Tùng Đình, nói: 
"Viết đi. Mỗi người viết năm lần. Những người khác giám sát." 
Kim Lai và Trần Tùng Đình c.h.ế.t lặng. 
Những học sinh khác cũng sửng sốt, sau đó là "Phụt" một tiếng, không biết là ai bắt đầu, sau đó tất cả đều cười to lên. 
"Tiên sinh?" 
Trân Tùng Đình không thể tin mà nhìn vào bát nước trước mặt. 
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ con..." 
Trần Bảo Âm nhẹ nhàng gật đầu: 
"Đúng vậy, con có thể chấm nước một cái rồi viết lên bàn." 
Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại cung cấp cho bọn nó bút, mực, giấy và nghiên mực sao? Thưởng là thưởng, phạt là phạt, nếu biến phạt thành thưởng, liệu đối với những đứa trẻ có quy củ khác có công bằng không? 
Nhìn thấy Kim Lai và Trần Tùng Đình đang viết trên bàn bằng ngón tay nhúng nước, nàng hài lòng gật đầu. Sau đó mới xoay người đi tới cửa, nói với nam tử đã đứng đó một lúc: 
"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?" 
Quả nhiên là một nữ tử cổ hủ và nhàm chán. 
Triệu Văn Khúc chưa nói gì đã mỉm cười trước, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/3711836/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.