Nói đến day liên có thể dần ra vấn đề chính, Trần Bảo Âm nói: "Vậy, ngài cố ý đến nhà ta là có chuyền gì đây?'Cũng không thể nghe nói thanh danh của nàng tốt, liên đến thăm nàng chứ? Không có người nhần rồi như vậy,
Triệu lão thái thái cũng rất hài lòng chuyển đề tài, âm thầm gật đầu, không hổ là cô gái từ Hầu phủ đi ra, rất biết nói chuyện. Bà nói: "Ta xem cô nương rất tốt, vừa vặn con ta anh tuần thuần hiếu, còn chưa từng cưới vợ, muốn đưa sính lễ rước cô nương vào của làm Triệu gia phụ."
Trần Bảo Âm còn chưa lên tiếng, Đỗ Kim Hoa không nhịn được "Phi" một tiếng: "Nằm mol
Triệu lão thái thái nhìn thoáng qua bà, nông phụ thô bỉ này, nếu cùng bà đàm luận hôn sự bà căn bản sẽ không mở miệng. Cũng may Trần Bảo Âm hào phóng hiểu chuyện, bà nghĩ như vậy dời tâm mắt đi.
"Thì ra là như thế" Trần Bảo Âm chậm rãi gật đầu, ở phía dưới lặng lẽ nhéo nhéo tay Đỗ Kim Hoa, ý bảo bà không nên gấp gáp. Nhìn về phía Triệu lão thái thái nói: "Đợi ta vào cửa, còn phải làm cái gì?"
Bảo Nha Nhị! Đỗ Kim Hoa nghe vậy kinh hãi, rốt cuộc ngồi không yên, mạnh mẽ quát.
Trần Bảo Âm giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, lại quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nói: "Nương, nếu người không nghe thật kỹ, con sẽ để Nhị tau đưa người ra ngoài."
Đỗ Kim Hoa tức đến n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.
Triệu lão thái thái vẻ mặt có chút suy tư, một nha đầu chừng mười tuổi, ngược lại quản lão nương gắt gao, ngay cả tẩu tử cũng nghe nàng an bài. Không tệ, trong lòng bà càng thêm hài lòng.
"Lão thái thái, người nói, ta nghe." Trần Bảo Âm một lần nữa nhìn về phía Triệu lão thái thái, trên mặt cũng không có xấu hổ, chỉ có khách khí có lễ, phảng phất như không phải nói hôn sự của nàng.
Triệu lão thái thái nói: "Triệu gia chúng ta, xưa nay là người đàng hoàng, nữ chủ nhân không cần giặt giũ nấu cơm, cũng không cần xuất đầu lộ diện, tự có người hau làm những việc này. Sau khi ngươi gả cho Văn Khúc, chỉ cần làm tốt bổn phận thê tử, phụng dưỡng phu quân, chiếu cố thật tốt, là điều nên làm."
Đỗ Kim Hoa chỉ muốn "Phi phi phi" và "cut cút cút", hết lần này tới lần khác lại bị khuê nữ nắm tay giữ lại.
Chờ lão thái bà c.h.ế.t tiệt rời đi, bà nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Bảo Nha Nhị, lá gan quá lớn! Suy tính quá nhiều! Có gì để nói với một người như vậy? Đánh đuổi ra mới phải!
"Trong miệng lão thái thái "chăm sóc thật tốt" không biết như thế nào mới gọi là "thật tốt"?" Trần Bảo Âm lộ vẻ tò mò.
Triệu lão thái thái trâm ngâm một chút. Trân Bảo Am hỏi, vừa năm trong dự liệu, vừa nằm ngoài dự liệu. Nếu nàng thông minh chút, nàng nên hỏi một câu. Thế nhưng, Triệu lão thái thái lại không hy vọng nàng thông minh đến mức này.
"Ngươi đã hỏi, ta liền không ngại nói thẳng." Triệu lão thái thái đáp, hai nhà làm thân, nếu có thể thuận lợi lợi, hòa mỹ mỹ, ai không muốn chứ? Nếu là sau khi nói ra, Trần gia không vui, vậy bà cũng có cách/Văn Khúc nhà ta, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, bị người dụ dỗ..."
Bị người dụ dỗ dính vào cờ bạc, lại không hiểu chuyện tham lam, không biết đề phòng người bị mang dã chủng, anh tuấn, thuần hiếu, tâm tư non trẻ, không có lòng dạ Triệu Văn Khúc, thật sự là người nghe thổn thức, người gặp người thương nam tử đáng thương.
Tôn Ngũ Nương nhịn không được: "Hắn không phải là một kẻ ngốc chứ?!"
Nếu theo lời Triệu lão thái thái, hắn cái gì cũng không hiểu, là bị người dụ dỗ, lừa gạt, vậy... Hắn là một thằng ngốc, phải không?
Nghe vậy, sắc mặt Triệu lão thái thái âm u lãnh xuống, lạnh lao nhìn Tôn Ngũ Nương một cái. Bà rũ mí mắt, thở dài nói: "Đúng vậy, con ta quá ngây thơ, trên người chính là có một chút ngốc nghếch. Ta chính là mong muốn vì hắn cưới một con dâu thông minh hiểu chuyện, có thể quản giáo hắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]