"Vòng tay bạc." Đỗ Kim Hoa nhìn nàng một cái, vô cùng bình tĩnh mà nói.
Cái này khiến cho Tôn Ngũ Nương hơi không dễ chịu, theo tính tình ngày thường của bà bà, han là trả lời: "Mắt không nhìn thấy sao? Vòng tay!"
"Nương." Tôn Ngũ Nương nhìn chăm chăm vòng tay bạc sáng long lanh trên cổ tay bà bà, hoa văn phía trên lại xinh đẹp như vậy: "Người, người lấy vòng tay bạc từ chỗ nào?"
Từ trước chưa thấy qua! Hơn nữa, mới như vậy!
"Người khác tặng." Đỗ Kim Hoa biểu hiện ra rất bình tĩnh, duai tay phải đeo bạc vòng tay và trong rổ lấy bánh hạt mè, càng khiến người nhìn rõ ràng vòng tay bạc của bà.
"Ai, ai tặng?" Tôn Ngũ Nương nhìn cham chäm không rời mäất được, cái này cũng phải đến vài lượng bạc đi? Cũng thật hào phóng!
Trong lòng Tôn Ngũ Nương lên men, nàng cũng không có vòng bạc. Gả đến Trần gia chỉ có một đồi hoa tai bạc, nàng còn luyến tiếc đeo.
"Các ngươi đoán xem?" Đỗ Kim Hoa mắt cũng không nâng, vô cùng trấn định, thong thả ung dung nói: Ai đoán trúng, ta sẽ cho người do sờ một chút."
Tôn Ngũ Nương: "..."
Nương! Đây vẫn là bà bà của nàng sao? Sao như thay đổi thành người khác vậy? Trúng tà sao?
"Bảo Nha Nhi, là muội mua cho nương sao?" Trong lòng run rẩy, nàng nhìn về phía Trần Bảo Âm hỏi.
Trần Bảo Âm gật đầu: "Là muội."
Bằng không còn có thể là ai? Hôm nay nàng vào thành, Tôn Ngũ Nương đã có được đáp án, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/3711781/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.