Bàn tay nhỏ bé mềm mại che miệng bà, khiến Đỗ Kim Hoa vô cùng bất lực. Hài tử ngốc nghếch này, sao lại hào phóng với bà như vậy!
Khóe miệng bà bất giác nhếch lên, ngâm nga một giai điệu không rõ rồi bước nhanh vào bếp.
Hai khắc sau, người một nhà đều uống canh táo đỏ ngọt với lê mùa thu.
Bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, ai cũng hưng một bát, trong chén có nước ngọt ngào còn có táo và lê cắt thành miếng nhỏ
Lan Lan rúc vào người Tiên Bích Hà, uống từng ngum nho. Tien Bfch Ha chon tao do va le trong bát, đưa một nửa cho Trần Đại Lang, một nửa cho Lan Lan.
Kim Lai, Ngân Lai bưng lấy bát uống tới không ngẩng đầu lên.
Tôn Ngũ Nương đối với cái này cũng không tham lam, nàng ở nhà mẹ đẻ từng ăn nhiều đồ ngon nhưng vẫn thích uống, vừa uống vừa nói: "Bảo Nha, nương đã từng ăn nấm tuyết, tổ yến chưa? Nghe nói người giàu có sẽ nấu nấm tuyết và tổ yến với nhau. Gọi là cái gì mà cháo nấm tuyết tổ yến, cái đó ăn ngon không?"
"Ngon." Trần Bảo Âm trả lời.
Đỗ Kim Hoa dùng ánh mắt nhìn đồ ngu si nhìn nhị tức: "Ngươi cảm thấy ngon thì có thể ăn sao? Không ngon, người có thể ngày nào cũng ăn sao?"
"Đồ tốt chưa chắc đã ngon!" Tôn Ngũ Nương nói.
Đỗ Kim Hoa nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, món gì tốt mà không ngon?"
Tôn Ngũ Nương hồi lâu cũng không nghĩ ra, xấu hổ đá Trần Nhị Lang một cước: "Hoi chàng đấy! Món tốt gì mà không ngon?"
Trần Nhị Lang nói: "Làm sao ta biết được? Ta chưa ăn được nhiều đồ tốt."
Mọi người chỉ cười.
Tôn Ngũ Nương lấy lại sắc mặt, lại hỏi Trần Bảo Âm: "Bảo Nha, nấm tuyết tổ yến có vị như thế nào?"
"Trơn mượt, ngọt lịm." Trần Bảo Âm trả lời: "Chờ khi Kim Lai làm đại quan, để Kim Lai mua cho tẩu, đến lúc đó ngày nào cũng ăn."
Tôn Ngũ Nương lập tức kêu "Ôi chao", cảm thấy tràn đầy hi vọng, nàng ta nhẹ giọng nói với Kim Lai: "Kim Lai, con nghe thấy chưa? Con học hành chăm chỉ, sau này nương sẽ được ăn nấm tuyết tổ yến."
"Vâng." Kim Lai còn không ngẩng đầu lên đáp.
Năm tuyết là cái gì, yến sào là cái gì, có ngon hơn thịt không? Cho dù giống táo đỏ hay lê này có ngon đến đâu cũng không bằng thịt.
"Ngươi cứ đợi đi." Đỗ Kim Hoa hup một ngụm canh, cong môi nói: "Thứ đó rất quý giá, ngươi ăn cũng không sợ...
Tôn Ngũ Nương biết bà bà nói không vừa ý, chưa đợi nói hết đã vội vàng cắt lời: "Không sợ, không sợi Không sợ không ăn được, chỉ sợ ăn không đủ."
Mọi người lại cười.
"Đường phèn là do một thư sinh họ Cố tặng." Khi sắp ăn xong, Đỗ Kim Hoa nói: "Chỉ một bữa này thôi, sau này đừng mong được ăn như thế này nữa, đừng nói ta thiên vị, ai muốn ăn, thì phải việc chăm chỉ, kiếm được tiền thì mọi người sẽ có ăn."
"Vâng, con hiểu rồi."
"Hiểu rồi, nương."
Trần Bảo Âm cười nói: "Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai, phải học tập chăm chỉ. Vài ngày nữa cô cô sẽ kiểm tra các con. Ai trả lời tốt sẽ được thưởng một viên đường phèn."
Một câu nói ra, bọn trẻ reo lên: "Ô oalI"
Chỉ có Đỗ Kim Hoa nhìn nàng chằm chằm. Bảo Nha ngốc nghếch.
"Đại tẩu, lát nữa để nương mang sang cho tẩu mấy quả táo đỏ, chúng ta làm một nồi bánh táo ăn đi" Trần Bảo Âm lại nói: "Sau này chúng ta buôn bán đồ ăn, làm nhiều hơn nữa, phải nếm thử trước, không thể sợ lãng phí."
Đỗ Kim Hoa ban đâu muốn ngăn lại, nhưng nghe vậy lại do dự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]