Tôn Ngũ Nương kéo han ta lùi lại một bước, xich lại gân thì thầm: "Bảo Nha hiện đang dạy chín hài tử, nếu muội ấy dạy hài tử toàn thôn, liệu có thể chăm sóc Kim Lai chúng ta không?" 
"Vâng, tôi phải hỏi lại Bảo Nha." Một lúc sau, Trân Hữu Phúc mới mở miệng nói. 
Bây giờ gia đình có nhiều tiên, Bảo Nha dạy bọn Hạnh Nhi, Ngưu Đản, bên nhà đại bá chu cấp quần áo đồ dùng cho nàng. Thời gian này nữ nhị ông đã không còn khó khăn, có đủ cơm ăn áo mặc, tội gì phải đi chịu khổ? 
Nhưng ông không dám quyết định. Bảo Nha là một hài tử thông minh, thông minh hơn tất cả mọi người trong nhà. Mà những người thông minh có suy nghĩ của riêng mình, những người khác không thể làm chủ cho họ. 
"Ừ." Tứ thúc gật đầu, dường như chưa từng nghĩ tới nàng sẽ từ chối: "Trong thôn sẽ không bạc đãi nữ nhí ngươi, nếu nàng ấy đồng ÿ, môi năm sẽ được sáu trăm cân qạo, sáu lượng bạc." 
Trần Hữu Phúc và Đồ Kim Hoa lại lần nữa sửng sốt, lúc này Tôn Ngũ Nương há hốc mom không nói được lời nào. Mẹ nó! Ông trời ơi! Sao lại nhiều như vậy? 
Nàng ta lập tức không để ý tới Kim Lai. Chẳng phải Kim Lai đi học là để tương lai gia đình khả giả hơn, để có đủ cơm ăn, có thịt sao? Bảo Nha mà kiếm được nhiều như vậy, một mình nàng cũng ăn không hết, hoàn cảnh trong nhà sắp khá lên rồi! 
Cảm nhận được sự chấn động của người trong nhà này, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/3711749/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.