Hoac Khê Ninh không có lập tức lên ngựa, một tay giữ dây cương, cúi đầu nhìn nàng ôn nhu: "Đi cùng ta không?"
Gái gì?
Trần Bảo Âm sửng sốt một lúc, nhưng không tự chủ được ngẩng đầu lên: "Ngài vừa nói cái gì?"
"Nơi này quá khổ."Hoắc Khê Ninh nói: "Ta có thể mang muội đi, muội có muốn đi theo ta không?"
Đi theo hắn, chỉ cân ngồi lên ngựa sau lưng hắn, từ này rời khỏi Trần gia thôn, không nói lời từ biệt với bất kỳ ai, cũng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Trần Bảo Âm đã hiểu ra, tại sao hắn lại yêu cầu nàng tiễn hắn.
Trong đầu nảy sinh một vấn đê kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Ngài định dẫn ta đi đâu?" Cầu hỏi này quá đơn giản, không đủ rõ ràng, nàng lập tức đổi câu hỏi: "Ta sẽ ở bên cạnh ngài sao? Lấy thân phận gì?"
Nàng vốn không nên hỏi như vậy.
Ít ra không nên hỏi vội vàng như vậy.
Nhưng nàng đột nhiên mất kiên nhãn, không muốn quanh co lòng vòng với hắn, nàng chỉ muốn biết điêu mình quan tâm nhất.
"Bảo Âm." Hoắc Khê Ninh cúi đầu ôn nhu nhìn nàng.
Trần Bảo Âm bắt gặp ánh mắt của hắn, dần dần hiểu ra.
Nàng còn có thể lấy thân phận gì đây? Nha hoàn? Hắn sẽ không sỉ nhục nàng như vậy. Thê tử? Nàng không xứng. Chỉ có thể là làm tiểu thiếp.
Làm tiểu thiếp? Trần Bảo Âm cảm thấy kỳ lạ, tại sao nàng phải làm điều đó? Nếu như lúc trước nàng không rời đi, liều một phen, nói không chừng có thể làm chính thê của hắn.
"Không được. ' Nàng nhoẻn miệng cười: "Ta không làm được."
Hoắc Khê Ninh cho là nàng sợ phải chịu khổ, nghiêm túc trấn an: "Sẽ không có ai bỏ mặc muội đâu."
Có thật không?
Mười lăm năm qua, nàng nói thế nào cũng là đường đường thiên kim Hầu phủ, vừa mới lộ ra chân tướng giả mạo đã không mảy may quan tâm tới tôn nghiêm, đi làm tiểu thiếp của người khác sao?
Làm tiểu thiếp, làm thế nào lại không bị bỏ mặc? Có gì khác biệt với chính thê? Nếu nàng thực sự không bị bỏ mặc, địa vị ngang hàng với chính thê hắn thì chính thê đó bỏ đi đâu?
Nạp thiếp chính là lấy nhan sắc. Đợi mười năm hai mươi năm sau, hắn còn có thể nói câu "Không ai bỏ mặc muội" không? Dựa theo kinh nghiệm của Trân Bảo Âm, kinh nghiệm đúc kết từ dưỡng phụ và các ca ca, làm tiểu thiếp không phải là một lựa chọn tốt.
Nói đi thì nói lại, làm thê tử của một nam nhân muốn nạp tiếu thiếp nàng còn không thèm để ý, huống chi làm tiểu thiếp?
"Bảo Âm?" Thấy nàng nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Hoắc Khê Ninh gọi một tiếng.
Trần Bảo Âm mỉm cười với hắn: " Đa tạ lòng tốt của Hoắc công tử, nhưng chỉ sợ rằng ta không có phúc phận này."
Trăng sáng ở đâu? Không có.
Rõ ràng là một cái bánh trung thu hình tròn, treo ở trên trời, bởi vì khoảng cách quá xa, ngay cả cái bánh trung thu tóc dài nàng cũng không nhận ra.
Trong lòng kỳ lạ là không cảm thấy buồn, mà có chút thảnh thơi vui vẻ. Hắn tới đây một chuyến thật tốt.
Bây giờ, trong lòng nàng ngay cả một mảnh trăng vỡ cũng không có. Trên mặt lộ ra nụ cười chân thật, nàng lui về phía sau một bước, hướng hắn phất phất tay: "Hoắc công tử, không tiễn!"
Hoắc Khê Ninh có chút bất đắc dĩ, lại như đã sớm đoán được trước.
Hắn luôn không hiểu cô, khi còn nhỏ, không hiểu nàng lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, nhiều hiếu kỳ như vậy, nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy. Sau này lớn lên, không hiểu tại sao nàng vì cái gì mà nhiệt tình như vậy, nhiều ý đồ xấu như vậy, không thèm để ý thanh danh của mình như vậy.
Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nàng. Nhưng chính vì không hiểu như vậy mới khiến nàng vẫn là nàng trong mắt hắn.
"Cái này cho muội." Hắn tháo ngọc bội bên hông đưa tới: "Sau này nếu cần gì có thể tới Hoắc phủ tìm ta."
Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, rồi chậm rãi đưa tay ra, cẩn thận cầm chiếc ngọc bội mà không chạm vào hắn: "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]