"Phí! Cỏ biết xấu hổ không? Hắn c.h.ế.t rồi hay là gãy tay? Gửi tin về bảo tỷ tỷ chờ hắn làm gì?"
"Hản nói không thi đậu nên không còn mặt mũi nào quay về gặp người nhà, gặp tỷ tỷ? Vậy hắn còn có mặt mũi bảo tỷ tỷ đợi đến năm hai mươi lầm tuổi? Làm người không nên vô sỉ như vậy! Hắn cả đời thi không đậu chẳng lẽ bắt tỷ tỷ chờ đợi han cả một đời sao?"
"Hiện tại mới hối hận, thì làm được cái gì? Hư tình giả ý! Còn cái gì mà cả đời không lấy vợ, có bản lĩnh, hắn cả đời đừng đi tìm nữ nhân! Đừng lấy thê thiếp! Đừng vào thanh lâu!"
"Còn muốn chôn cùng tỷ tỷ ta sao? Hắn xách giày cho tỷ tỷ cũng không xứng! Cho hắn ăn cái rảm!"
Bảo Âm vô cùng tức giận mảng Phương Tấn xối xả.
Trong mắt nàng, Phương Tấn là một kẻ xấu xa thối nát dã tâm. Đừng nói tỷ tỷ đã mất, kể cả tỷ tỷ còn sống cũng không thể lấy người như hanl
Cổ Đình Viễn sững sờ trong giây lát, sau đó bắt đầu tự xem xét lại mọi chuyện. Bảo Âm nói đúng, dù cho Phương Tấn chăm chỉ khắc khổ, hào phóng trượng nghĩa, co thanh danh tốt với bằng hữu, sau này có làm quan cũng có thể coi là thanh liêm nhưng... Hắn ta sai với tỷ tỷ cả một đời!
"Đệ đã trưởng thành rồi." Lấy lại tinh thần, hắn nhìn Cố Thư Dung, thân hình đơn bạc của hắn giờ lại sừng sững như tùng bách được gột rửa sau mưa: "Đệ có thể làm chỗ dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/3711704/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.