Chương trước
Chương sau
"Bảo Âm." Thiếu nữ ngẩng đầu lên tiếng, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, đẹp như bảo thạch ngâm trong nước suối. Hai tẩu tử vốn định nói chuyện với nàng, thân thiết một chút nhưng bỗng nhiên trở nên vụng về.

"Bảo Âm/' Đại tẩu cố nặn một nụ cuoi"Cai tên rất hay."

"Cũng không hay lắm." Lúc này, nhị tẩu nói: "Nếu không bị ôm nhầm, phụ mẫu đặt cho ngươi cái tên Lâm Lang, so với Bảo Âm nghe còn hay hơn."

Lâm Lang, nghĩa là mỹ ngọc, vốn là Đỗ Kim Hoa thấy nữ nhi út vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu động lòng người, trong lòng yêu thương cố ý nhờ người đặt tên, so với cái gì tiểu Thúy, xuân hoa, tiểu Cúc thì êm tai hơn nhiều.

Biểu cảm Đại tẩu nhất thời cứng đờ, trong lòng thâm trách em dâu không biết ngậm miệng, im lặng một chút lại hỏi: "Khát nước không? Có đói bụng không? Sáng dậy lúc nào? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Trần Bảo Âm đưa mắt nhìn Đại tẩu. Nàng nhớ rằng đại tẩu mình họ họ Tiền, khuê danh là Bích Hà. Phụ thân là lão Đồng sinh đáng tiếc qua đời sớm, huynh trưởng và đại tẩu bên đó gánh vác gia đình, thời gian dài khổ sở nên dưỡng thành tính tình chu đáo, cẩn thận từng ly.

Nàng lại nhìn về phía Nhị tẩu. Nhị tẩu gọi Tôn ngũ nương, con thứ năm trong nhà, trên trấn mở một hàng thịt heo, bên trên có bốn người huynh trưởng đều rất yêu thương muội muội, cho nên tính tình thẳng thắn bộc trực, có gì nói nấy, xưa nay không bận tâm cảm xúc người khác.

Rũ mắt xuống.

Nàng biết những điều này từ đâu? Bởi vì nửa tháng trước, nàng có một giấc mơ.



Nàng mơ thấy mình không phải là Hầu phủ thiên kim mà bị người ta ôm nhầm. Trong mộng, nàng không nguyện ý tiếp nhận sự thật, chỉ muốn bám chặt nhất định phải ở lại Hầu phủ, tiếp tục làm Hầu phủ thiên kim.

Thiên kim thật trở về, nàng cũng tranh thủ tìm cảm của cô ta, cố ý tiết lộ trước mặt Thiên kim thật rằng mặc dù nàng không phải là con ruột, nhưng Hầu gia và phu nhân rất yêu thương nàng. Không chỉ như vậy, nàng còn ghen ghét nhân duyên của Thiên kim thật, phá hỏng hôn sự của Thiên kim. Trong mơ, nàng ở trước mặt một người đàn ông bày trò khiêu khích, cực kỳ khoe khoang, hoang đường không hợp lẽ thưởng.

Sau khi tỉnh dậy, Trần Bảo Âm căn bản không coi trọng chuyện này. Mình bị ôm sai? Không thể nào. Hơn nữa, nàng không thể điên như vậy được. Nghĩ đến phô mai hấp đường, bánh hoa quế bột củ sen, cua béo ngậy hấp mới được đưa tới, nghĩ tới đã ứa nước miếng liền gọi người vào.

Nàng hứng thú bừng bừng rời giường, ngồi trước gương trang điểm, đang từ hộp đồ trang sức chọn chọn lựa lựa, thì nghe thấy tiếng động ngoài viện ngoài vang lên. Sau khi nghe ngóng, nói là Tôn ma ma không biết làm sai chuyện gì, bị phu nhân gọi đi, còn không được chừa lại thể diện, bị phạt gậy trước mặt mọi người.

Ngay lập tức, nàng toàn thân ớn lạnh, như thể rơi vào trong ke nứt băng tuyết, khống chế không nổi co giật.

Nha hoàn bên cạnh nhận thấy sự khác thường của nàng liền la hoảng lên, nhưng nàng giống như một tượng đá, không có một phản ứng nào.

Đến khi tỉnh lại, nàng lập tức đẩy nha hoàn ra, co chân chạy ra ngoài. Sau đó, lại thấy cảnh tượng trong mơ - Tôn ma ma nằm trên băng ghế khảo hình, đầu tóc rối bù, quần áo nhuốm máu, cười to điên cuồng.

Những lời kỳ lạ, từ trong miệng Tôn ma ma nói ra, khiến cho cuộc đời nàng biến hoá long trời lở đất.

Lại giống như trong giấc mơ, nàng không phải là Hẩu phủ Thiên kim mà là nhi nữ của nông thôn nông hộ. Làm sao có thể? Khuôn mặt của phu nhân vừa sợ hãi vừa tức giận, nàng nhìn thầy mà toàn thân lạnh toát, từ trong ra ngoài đều phát run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.