“Con về rồi hả?” Người trong phòng lao tới ôm lấy Vũ Thần, “Ba có một tin tốt nói cho con cho?!”
Vũ Thần từ bệnh viện tan tầm về gần như cạn kiệt sức lực rồi, nào còn dư lực đáp lại cái ôm nhiệt tình của Vũ Phong, hắn rất là bực mình đánh rớt “Koala” trên người mình: “Vừa mới tan tầm, mệt chết được…”
“Ta sinh con nuôi con, bây giờ cho ta ôm một cái không thể chắc?” Lúc Vũ Phong nói xong, nhìn sắc mặt âm trầm của đứa con mới phát hiện tình huống không ổn, “Con không vui sao? Ở bệnh viện lại chịu khổ rồi?”
Vũ Phong thấy đứa con không hé răng, tự thở dài một hơi: “Đều là lỗi của ta, ta ngay từ đầu không nên để con đi học y, con không đi học y sẽ không bị điều chỉnh tới khoa y tá, không học khoa y tá thì không cần làm nam y tá, không làm nam y tá thì có thể tìm được đối tượng rồi… Con à, đây đều là lỗi của ba, ba xin lỗi con a…”
“Ba, đừng có không đứng đắn… Tiểu Nhung đâu?” Vũ Thần đối với hành vi của ba hắn đã nhận quá vô số vắc-xin tiêm phòng bệnh, trong cơ thể đã sản sinh ra kháng thể rồi, cho nên đối với bệnh động kinh của ba hắn rất là bình tĩnh. Ba làm sao buồn chán như thế, người tuổi cũng bốn mươi mấy rồi mỗi ngày còn phải ôm một cái, cũng không biết ba mỗi ngày là như thế nào giải phẫu cho bệnh nhân, bệnh nhân ấy nếu như thấy trạng thái ở nhà của ba còn dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311803/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.