Chương trước
Chương sau
Vũ Thần hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị Phương Trạch đặt ở trên giường, bất ngờ không kịp phòng bị đã bị Phương Trạch kìm kẹp lấy hai tay.

Động tác hắn chống lại cực kỳ kịch liệt, nhưng vẫn là không có giãy khỏi ràng buộc của Phương Trạch.

“Ở đây chính là bệnh viện, anh không nên xằng bậy!” Vũ Thần đang ở vào hoàn cảnh xấu cũng chỉ có thể dùng miệng để đe dọa Phương Trạch.

Phương Trạch chỉ là muốn nghiêm phạt một chút việc Vũ Thần đánh thức y dậy mà thôi, song khi thấy phản ứng của Vũ Thần kịch liệt như vậy lại càng khiến cho Phương Trạch nổi lên hứng thú đùa dai.

“Y tá không phải là nên đối với việc người bệnh có yêu cầu gì thì sẽ hoàn thành sao? Giúp tôi tiết hỏa thì sao nào?” Phương Trạch nhướn mày, khóe  miệng nhếch lên mang theo ý cười, đường viền khuôn mặt rõ ràng khiến người ta thoạt nhìn đã cảm thấy phóng túng không kiềm nổi.

Con mẹ nó, đây không phải lưu manh đùa giỡn thì là cái gì?!

“Không thể được! Anh lại muốn người đẹp, thật đúng là muốn đem thành khu làng chơi rồi à!” Muốn tiết hỏa có thể đi tìm người yêu kia kìa, ông đây lại không hầu nổi!

Vũ Thần khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy suy nghĩ của Phương Trạch buồn cười vô cùng, đồng thời cũng bình tĩnh đi nhiều, động tác tứ chi không còn giãy mạnh như trước.

“Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà.” Trong lúc vô tình, chiếc chăn trên người Phương Trạch đã trượt xuống, vóc người cao to rắn rỏi lộ ra ngoài không sót chút nào, y lại mềm mỏng nói ra rằng: “Nhưng mà tôi nhìn trúng cậu rồi, giờ phải làm sao?”

“Anh, anh trước mặc quần áo vào đã! Anh xem trúng tôi thì liên quan gì tới tôi chứ, để tôi đứng lên!” Nét mặt Vũ Thần hiện lên chút hoảng hốt xong đâu đó lại nghiêm mặt mà nói: “Tôi không thích đàn ông!”

“À, không sao cả.” Phương Trạch cười thoải mái, buông tay Vũ Thần ra, “Còn nhiều thời gian…” Nói xong thì xuống giường rồi đi vào toilet.

Vũ Thần đột nhiên được cởi bỏ ràng buộc hơi sửng sốt ngẩn ngơ, sau đó mới từ trên giường nhảy dựng lên, vẫn còn nhiều thời gian? Ông đây cũng không chơi cùng anh?!

Phương Trạch từ trong WC đi ra thì mặc quần áo vào, Vũ Thần bỗng nhớ tới mình còn có việc chưa làm xong.

“Ngài Phương, những số liệu này đều là phải ghi chép, trước đo nhiệt độ cơ thể đi.” Vũ Thần lại lần nữa đưa nhiệt kế cho Phương Trạch.

Y ngược lại không làm khó Vũ Thần nữa, tự giác nhận lấy nhiệt kế.

Sau khi Vũ Thần ghi chép lại nhiệt độ cơ thể xong, lấy ra máy đo huyết áp đo cho y, cột vòng bít(1) lên trên cánh tay Phương Trạch rồi nghe ở một đầu chẩn đoán bệnh cho Phương Trạch, lúc mang ống nghe xong thì vặn mở van của túi khí huyết áp kế. Toàn bộ quá trình Phương Trình đều theo dõi hắn, lúc đo xong huyết áp, Vũ Thần cởi vòng bít ra mới phát hiện Phương Trạch đang chăm chú theo dõi hắn.

“Dáng vẻ cậu chăm chú cũng rất mê người.” Phương Trạch vươn tay ra gảy sợi tóc vương trên trán hắn, sợi tóc rất nhỏ và mềm mại.

Vũ Thần giống như bị điện giật mà tránh khỏi tay Phương Trạch, “Ngài Phương?! Tuy rằng tôi là y tá riêng của ngài, nhưng mà ngài cũng không thể động tay động chân được!” Ông đây lại không phải là chú dê con mặc người ta xâm lược, nếu không xem xét khía cạnh rằng bản thân đang làm việc thì hắn đã không khách khí rồi, tốt nhất không nên được một tấc lại muốn tiến một thước nữa! Con mắt của Vũ Thần căm tức nhìn Phương Trạch, tia sáng sắc bén trong đôi mắt hoa đào đâm tới, hiển nhiên đối với cử động của Phương Trạch vô cùng khó chịu.

Phương Trạch đối với lời hắn nói không cảm thấy gì cả, vẫn như trước hứng thú theo dõi hắn.

“Ngài Phương, bởi vì lát nữa cần lấy máu, sẽ chậm trễ thời gian ăn bữa sáng đó.” Vũ Thần tận lực không nhìn vào mắt Phương Trạch, tắt điều hòa đi rồi mở cửa sổ ra, “Buổi sáng không khí trong lành, sau khi gió được khơi thông thì lại mở điều hòa.”

Ra khỏi phòng bệnh rồi Vũ Thần mới thở phào nhẹ nhõm, thế là hắn thử suy nghĩ xem có nên đi luyện Karate(2) hoặc là Taekwondo(3) để phòng trừ việc bị Phương Trạch đột nhiên tập kích không. Miên man suy nghĩ một đống lớn xong mới nghĩ tới còn phải lấy máu cho y, vì vậy đến phòng tiêu độc rửa sạch tay, sau đó cầm lấy châm thử máu và dụng cụ tiêu độc duy nhất lại đi tới phòng bệnh.

Vũ Thần vừa vào cửa đã ngửi thấy một thứ mùi thuốc, đi vào thì nhìn thấy tay Phương Trạch đang cầm một điếu thuốc nuốt vào nhả ra ngồi ở trên sô pha.

“Ngài Phương, bệnh viện cấm hút thuốc, hơn nữa dạ dày của ngài không thể chịu nổi kích thích của nicotin đâu.” Vũ Thần buông thứ trên tay ra, trực tiếp đi tới trước mặt Phương Trạch đặt điếu thuốc xuống.

Thuốc bị Vũ Thần dụi đi, Phương Trạch cũng không nói gì cả, nhưng nhìn vùng lông mày nhăn nhó thì có thể khiến người ta thấy rằng y đang không vui và phiền muộn.

Vũ Thần muốn Phương Trạch vươn tay ra, dùng bông tẩm cồn, lúc đang muốn xoa xoa vùng da ấy, di động của Phương Trạch bỗng vang lên cắt ngang công việc. Phương Trạch lúc này rút tay lại, đứng dậy đi tiếp điện thoại.

Động tác của hắn ngừng lại, chờ Phương Trạch nhận xong điện thoại.

“Trợ lý Trương? Tình huống sao rồi?” Phương Trạch hỏi một câu xong thì chẳng nói gì thêm nữa, hắn nhìn sắc mặt Phương Trạch một chút đã trở lên đông cứng, trong đôi mắt u ám không đọc ra được chút nội dung nào nhưng lại tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.

“Hắn không tin ư? Hừ, quả nhiên là cáo già. Qủa nhiên chính là phải đưa bệnh án cho hắn xem. Cậu nhất định phải nắm bắt hành trình của hắn cho tôi, tùy thời báo cáo cho tôi đấy. Đặc biệt nếu như hắn tới bệnh viện…”

Vũ Thần vốn không cố ý đi nghe điện thoại của Phương Trạch, nhưng mà lúc Phương Trạch nói tới bệnh án, khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Hình như là để lừa bịp một ai đó mới phải giả tạo báo cáo kiểm tra của chứng ung thư, là muốn đạt được mục đích đặc biệt gì sao? Vũ Thần hơi chút hiếu kỳ, thế nhưng bệnh viện quy định không thể tìm hiểu việc riêng của bệnh nhân, cho nên hắn cũng không suy nghĩ thêm mà tiếp tục công việc còn đang dở dang.

Phương Trạch nhận xong điện thoại thì ngồi xuống duỗi tay ra cho hắn. Vũ Thần thành thạo buộc ga rô cầm máu ở phần căng chùng độ máu vừa phải giữa vai và cánh tay, lấy tay nhẹ nhàng cảm giác vị trí huyết quản trên đó, sau khi tiêu độc xong, Vũ Thần cầm lấy kim tiêm đâm vào, sau đó máu tản lại thì lấy ống lấy máu ra, sau khi lấy máu xong, Vũ Thần dùng miếng bông kìm điểm lấy máu, nhanh nhẹn rút kim ra.

Toàn bộ động tác lưu loát trôi chảy xong, Phương Trạch mới mở lời nói: “Trước khi cậu ghim kim tôi còn đang suy nghĩ tới việc đàn ông con trai tới tiêm có phải rất đau hay không, có lẽ cậu có thể có ý định trả thù tôi, thêm cho tôi vài mũi tiêm. Chỉ là, không nghĩ tới động tác của cậu lại dịu dàng như thế, cậu thực sự là dũng cảm mà thận trọng.” Biểu cảm của Phương Trạch hoàn toàn không còn sự nghiêm túc lúc vừa rồi tiếp điện thoại nữa.

Vũ Thần ý bảo Phương Trạch tự đè lại chỗ lấy máu, cũng không đáp lại lời Phương Trạch. Hắn cảm thấy lời khen ngợi này từ trong miệng Phương Trạch nói ra cảm giác dường như đã thay đổi vị thì phải. Còn muốn hắn châm thêm cho mấy phát?! Ông đây mới không thèm trả thù! Vũ Thần cảm thấy không thể bởi vì người như vậy sẽ làm ô nhục nghề y tá thần thánh này, dùng kim tiêm chỉnh người hắn chẳng làm nổi, nhưng chính hắn cũng không cam tâm tình nguyện làm y tá lại là một chuyện khác.

“Phải đè đến khi nó không còn ra máu mới thôi, bây giờ tôi phải đem máu đi xét nghiệm, sau đó sẽ đưa bữa sáng tới.” Vũ Thần nói xong, chẳng dừng lại một phút nào trong phòng bệnh thì đã ra ngoài rồi.

Vũ Thần vì tránh cho chuyện hồi sáng này phát sinh lần 2, cả ngày hắn đã có ý thức bảo trì cự ly với Phương Trạch. Phương Trạch thường thường sẽ muốn hắn làm một vài chuyện như bưng trà rót nước, hăng hái thì đùa chốc lát, chọc đùa Vũ Thần lấy chút kích thích. Vũ Thần bắt đầu còn có thể nổi giận, biểu hiện ra chút tâm tình đanh đá biểu thị khó chịu với Phương Trạch, sau lại hoàn toàn chết lặng thôi thì mặc kệ nó. Nói tóm lại cả một ngày coi như là sống yên ổn không đụng chạm tới nhau.

Sau khi đưa cơm cho Phương Trạch xong, Vũ Thần mới tới nhà ăn ăn cơm.

Trên đường hắn đi từ nhà ăn quay về phòng bệnh, nghĩ đến đêm nay trực đêm còn phải ở phòng bệnh chăm sóc thì có chút nhức đầu. Trước đây cũng không phải chưa trực ca đêm, nhưng mà tình huống bây giờ là hoàn toàn khác xa. Lần trước thấy dáng vẻ tên gay kia cùng Phương Trạch khanh khanh ta ta thì biết y là một tên đồng tính luyến ái, lại còn xảy ra việc ban sáng, hắn đối với Phương Trạch lại có một tầng hiểu biết mới, tức là Phương Trạch từ việc không có tố chất, là một tên đểu cáng không phẩm hạnh trực tiếp biến thành một tên mặt người dạ thú sài lang hổ báo. Hắn cảm thấy không để ý thì không được, tuy rằng hắn không phải là cái gì mà bông hoa xinh đẹp vạn người mê nhưng là một xử nam ngây thơ, chưa chừng tối đến Phương Trạch lại đột nhiên tập kích, vì vậy hắn lo lắng có nên đến chỗ bảo vệ mượn một cái đèn pin tới phòng con sói ấy không nữa.

Trong lúc vô thức đã đi về khu phòng bệnh cao cấp, Vũ Thần đang chuẩn bị tiến vào phòng bệnh thì bị người ở cửa gọi lại.

“Vũ Thần.”

“Cậu đêm nay còn phải trực ca đêm ở đây sao?”

Người gọi hắn lại là Dịch An. Vũ Thần nhìn thấy cậu ta đánh tiếng bắt chuyện thì hỏi có chuyện gì. Dịch An nói đến xem tình huống của bệnh nhân không nghĩ tới lại gặp phải cậu.

Dịch An nhìn hộ vệ đứng ngoài cửa phòng bệnh Phương Trạch thì nói muốn đổi chỗ khác, vì vậy hai người đến phòng trực ban nói chuyện. Vũ Thần kỳ thực không muốn đi theo lắm nhưng mà lại không biết phải từ chối thế nào, đối mặt Dịch An trong lòng hắn luôn có chút không cân bằng.

“Vũ Thần, nhiều năm như vậy không gặp cậu, cậu vẫn không thay đổi. Cậu chắc là đã quên sạch tôi rồi ấy chứ.” Ánh mắt Dịch An vốn lạnh lùng nghiêm nghị bỗng toát ra tình cảm dịu dàng, cậu lẳng lặng quan sát phản ứng của Vũ Thần.

Vũ Thần tự giễu cười mà nói: “Thời gian trôi qua quá nhanh, cậu vẫn ưu tú như thế, ừ, không giống tôi làm việc chẳng ra gì cả.”

“Cậu thực sự không thay đổi, dù là dáng dấp hay là thái độ đối với tôi.”

“Ha, như vậy sao? Tôi chính là một người như thế.” Bầu không khí giữa hai người giống như lần trước lại bị Vũ Thần phá hoại, hắn cũng muốn cùng Dịch An nói chuyện lắm, “Nếu như không có chuyện gì, tôi quay về phòng bệnh đây.”

“Lúc nào hai chúng ta ăn một bữa cơm đi, ở bệnh viện không nói chuyện tốt lắm. Có thể chứ? Có thể cho tôi biết số di động của cậu không? Tôi tiện thì sẽ liên hệ cậu” Dịch An rất dịu dàng, khiến cho người ta không thể nào từ chối được.

Trong lòng tuy rằng trăm lần không tình nguyện, nhưng Vũ Thần vẫn ôn hòa cùng trao đổi số di động với Dịch An, hắn tính toán nếu thực sự tới lúc Dịch An gọi cho hắn để hẹn hắn, vậy cứ tìm một lý do mà từ chối phắt đi là xong.

Sau khi Vũ Thần nói lời từ biệt Dịch An thì quay lại phòng bệnh.

Phương Trạch đang lên mạng, thấy Vũ Thần tiến vào thì hỏi: “Đêm nay phải trực ca đêm sao?”

Bởi vì Dịch An xuất hiện, Vũ Thần đã quên còn có vụ này, nghĩ tới đêm nay còn phải ở cùng một căn phòng với Phương Trạch, hắn có chút nơm nớp lo sợ nói: “Đúng vậy.” Chẳng lẽ thực sự phải đi gặp bảo vệ mượn đèn pin? Hắn cảm giác đêm nay sẽ rất khó chịu đây.

“Tôi cảm thấy bệnh viện có một điểm cực kỳ nhân tính hóa, còn biết tiếp ngủ!? Ha ha…” Phương Trạch nhìn nét mặt Vũ Thần không tự nhiên lắm, cười đến rất chi là láo xược.

Tiếp ngủ?! Mệt con mẹ anh cũng nghĩ ra được, coi y tá thành cái gì đây! Vũ Thần cảm thấy Phương Trạch cười rất chi là hèn mọn, hắn cắn răng nỗ lực không chế mình khỏi bạo phát.

“Ngài Phương, tôi phải sửa lại một chút, không phải tiếp ngủ, đây là bệnh viện vì người bệnh mà lo lắng thôi, cho nên buổi tối mới để y tá ở phòng bệnh trông bệnh nhân ngủ.” Vũ Thần cố nén tức giận, mới để giọng điệu không quá tức giận.

“À, thì ra là căn cứ theo nguyên tắc bệnh nhân là trên hết! Vậy…” Phương Trạch đến gần Vũ Thần, một tay áp hắn ở bên tường, dán vào lỗ tai hắn truyền hơi thở vào, “Có thể thỏa mãn dục vọng tôi hôn cậu không?”

“Không…” Vũ Thần còn chưa nói xong không thể được, làn môi Phương Trạch đã hôn tới.

Vũ Thần cảm thấy đầu lưỡi Phương Trạch liếm môi mình, nước bọt nhè nhẹ trơn trượt rất là buồn nôn, đầu lưỡi ấy còn muốn vói vào, vì vậy hắn ngậm chặt miệng lại, không cho đầu lưỡi của Phương Trạch có cơ sấn tới, tay chân cùng nhau phản kháng lại Phương Trạch.

Phương Trạch rời khỏi môi Vũ Thần, đang muốn mở miệng, Vũ Thần đã kêu lên trước.

Sau khi bị Phương Trạch hôn xong, tâm tình hoàn toàn bạo phát, nói ra một câu chưa được bộ não xử lý qua: “Hôn cái khỉ gì a! Buồn nôn muốn chết! Đầu… của ông đây… …” Hắn cứng ngắc cả người, ý thức được mình đã nói lỡ cái gì! Đây là nụ hôn đầu tiên của ông đây, nếu như bị tên đểu cáng này biết, y nhất định sẽ cười hắn chết! Thế là Vũ Thần chửi ầm cả lên, không để cho Phương Trạch có cơ hội nói.

Phương Trạch vẻ mặt thản nhiên tự đắc nhìn người nổi trận lôi đình trước mắt, khóe miệng kìm không nổi nhếch lên, Vũ Thần tuy rằng không nói ra đây là nụ hôn đầu tiên, nhưng mà Phương Trạch là người khôn khéo như vậy lại làm sao không đoán ra được đây. Phương Trạch nhất thời cảm thấy mình đã chiếm lợi lớn rồi.

“Không nghĩ tới cậu ngây thơ như thế? Nụ hôn đầu vừa bị tôi cướp mất, tôi có phải nên chịu trách nhiệm không?”

“Ai nói đây là nụ hôn đầu? Chỗ ông đây đối tượng hơi bị nhiều! Buông ra! Ông đây muốn gọi người!” Vũ Thần suy nghĩ một chút có cảm giác không thích hợp, hình như là nữ nhân khi bị cường gian sẽ nói như vậy. Con mẹ nó chứ, nếu như mình hô lên là cường gian, vậy thì khi người khác tới đều không chắc sẽ tin rằng đồ đểu này sẽ có mưu đồ với mình.

“Tôi thấy sao cậu giống trai tơ thế? Để tôi kiểm tra một chút là được rồi.” Phương Trạch nói rồi tay duỗi vào vạt áo y tá trên người hắn, Vũ Thần mắng to lên nhưng giãy không ra khỏi.

Lúc này, hai người cũng không chú ý tới cửa đã mở ra.

Tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, hai người lúc này mới chú ý tới có người vừa mới vào, đồng thời nhìn qua, người nọ chạy tới trước mặt bọn họ.

“Kỹ năng ve vãn không tồi nha, anh nói thời gian của anh không nhiều lắm rồi tôi mới đến thăm anh, không nghĩ vừa tới đã thấy trò hay. Tôi còn đang nghĩ người như cậu sao lại mắc bệnh ung thư chứ?” Ngũ quan người nọ khôi ngô xinh đẹp, vừa nhìn qua thì cao tương đương với Phương Trạch, trong mắt tràn đầy khinh thường với Phương Trạch.

Phương Trạch đối với việc người này đến cũng rất là giật mình, vẻ mặt không tưởng nổi, lập tức buông tay Vũ Thần ra, nét mặt có chút hoảng loạn: “A Nham, tôi làm như vậy là có nguyên nhân.”

Vũ Thần dịch chuyển bước chân bảo trì khoảng cách nhất định với Phương Trạch.

Người nọ vẻ mặt không cho là thế, trong lời nói như muốn đâm người ta vậy: “Nguyên nhân của liếc mắt đưa tình? Người tình nhỏ bé cũng xinh đẹp gớm.”

“Cái gì mà người yêu nhỏ bé, đừng khiến ông đây buồn nôn.” Vũ Thần bị người này châm chọc như thế, trong lòng càng thêm không bình tĩnh nổi.

“A Nham, anh thực sự hiểm lầm rồi. Bệnh ung thư kia kỳ thực là vì lừa bịp bác hai, anh nghe tôi giải thích một chút.”

Phương Trạch có vẻ hơi lo lắng, Vũ Thần lần đầu mới nhìn thấy bộ dáng nóng nảy không bình tĩnh như vậy của y. Là đang khẩn trương với người tên A Nham này sao? Lại là tình nhân ở chỗ nào chạy tới?

“Cậu trước đi ra ngoài một chút được không? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy…” Phương Trạch nhìn về phía Vũ Thần, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Vũ Thần cũng là ngập một bụng khí, đang muốn bình tĩnh lại, trừng mắt liếc Phương Trạch rồi đi ra ngoài ngay tức khắc.

Con mẹ nó chuyện này là sao a? Nụ hôn đầu tiên của ông đây, ông còn chưa có tính… Vũ Thần sau khi ra ngoài cũng vẫn chưa bình tĩnh lại được, vẫn như cũ là đầy đầu quyện đặc lại thành một khối.

============

(1)vòng bít là phần vải đi liền với máy đo huyết áp dùng để cuộn vào tay.

(2)Karate: 1 môn võ Nhật Bản.

(3)Taekwondo: 1 môn võ quốc thể của Hàn quốc

============

Lời tác giả:

Trai tơ ngây thơ lại khổ sở bức bách… >



Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.