Vũ Thần nhớ lại một chút… Từ khi Phương Trạch vào viện tới giờ hầu như chưa có ai tới thăm bệnh cả, cậu cũng chỉ nhìn thấy tên gay gọi là A Nham kia. Bác hai của Phương Trạch sao lại có lòng mà sáng sớm đã tới thăm bệnh thế???
Lúc Vũ Thần say sưa suy tưởng, bác hai của Phương Trạch đã lại nói tiếp: “Phòng bệnh của Phương Trạch là phòng nào? Xin bác sĩ hãy dẫn tôi đi tới đó với.” Ánh mắt của ông già tự xưng là bác hai của Phương Trạch kia tràn ngập quyết đoán, mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Vũ Thần giải thích nói: “Ngài hiểu lầm rồi, kỳ thực cháu là y tá. Hơn nữa, chính là y tá phụ trách phòng bệnh của ngài Phương.”
Thế là người trung niên rất nhanh tiếp lời: “Nếu như vậy, hãy nhanh chóng đưa chúng tôi tới đó với.”
Vũ Thần buồn bực. Nếu bọn họ là tới thăm bệnh, theo lý mà nói thì hẳn là biết Phương Trạch là ở phòng bệnh số mấy chứ nhỉ, sao lại không biết Phương Trạch ở chỗ nào mà đã chạy tới thăm.
Vũ Thần do dự thật lâu, vẫn đem bọn họ tới cửa phòng bệnh của Phương Trạch, thế nhưng khi dừng chân lại thì không mở cửa ra. Vệ sĩ đứng ở cửa thấy người ngoài lại đó cũng không phát giác ra mà đề cao cảnh giác, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Trong đó, một người nói với bọn họ rằng ngài Phương không cho phép thì không thể đi vào.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311784/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.