“Không đút sao? Không muốn đút?”
Phương Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Thần, ánh mắt tối tăm lúc trước bây giờ lại vụt sáng, không khỏi chờ mong Vũ Thần đáp lại mình.
Vũ Thần cũng không tỏ vẻ mềm lòng, cậu lạnh lùng nhìn Phương Trạch rồi thu lại tức giận; giọng nói không mang theo biểu cảm gì, hỏi: “Không nên tự cho là đúng như vậy được chứ? Ngài Phương!”
Cậu hiểu rõ, nếu nói ra việc mà Phương Trạch đã làm với mình, đối với cậu đều một điểm ích lợi cũng không có, tiếp đó là công việc sẽ không được đảm bảo; mà quan trọng nhất là cậu không muốn khiến người nhà lo lắng. Cho nên, hành động theo cảm tính hoàn toàn không giải quyết được vấn đề còn có khả năng gây hiệu quả trái ngược(1),vì thế, Vũ Thần liền nghĩ phải nhẫn nại, chờ lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
(1)nguyên văn: 反其道行之, câu này vốn là 反其道而行之 tức là phương pháp trái ngược, hiệu quả trái ngược
Nhưng mà hiện tại, hành vi của Phương Trạch ở trong mắt Vũ Thần lại hết sức lông bông và khoe khoang khoác lác, khiến cậu cảm thấy cần phải nói rõ ràng tình hình hiện tại.
“Vũ Thần… Cậu…” Phương Trạch muốn nói lại thôi, rồi sau đó ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
“Phương Trạch, anh nói rõ ràng đi; nếu không phải muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này thì tôi tuyệt đối không tha cho anh. Cho nên, từ giờ đến lúc xuất viện, anh đừng có chọc tôi, không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.” Vũ Thần nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311776/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.