“Alô, Phương Trạch à!?” Vũ Thần run run mở miệng.
“Ừ, bảo bối, hôm nay anh luôn luôn chờ điện thoại của em. Đã trễ thế này mà chưa ngủ à?” Giọng nói Phương Trạch truyền vào tai cậu trước sau như một đều mê hoặc người ta, ngọt ngào như mật.
“Thực xin lỗi, việc hôm nay hơi nhiều cho nên tôi quên mất.” Vũ Thần giải thích cặn kẽ, cậu đúng là đã quên, nếu không phải Phương Trạch gọi tới thì không chừng khi tới lúc đi ngủ cậu cũng không nhớ ra chuyện này. Nhưng mà thật sự là mệt mỏi, kiểm tra tới trưa, cơ hội thở còn không có làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
“Mệt lắm sao? Ngủ gà ngủ gật à?”
“Ừ, rất mệt. Đã trễ thế này, anh cũng ngủ sớm một chút đi.” Tình huống như vậy căn bản không thể nói thật, Vũ Thần đành ý tứ trả lời Phương Trạch.
Cậu vô tình nói dối, kỳ thật là vì muốn tâm lý mình được an ổn. Không muốn làm cho Phương Trạch quá thất vọng, Vũ Thần còn nói thêm: “Ngày mai anh tới đón tôi đi, sau khi tan ca tôi rảnh. Có một số việc muốn nói với anh.”
“Ừ, được.” Phương Trạch đồng ý, nhưng âm thanh không có một tia cảm xúc.
Nghe thấy Phương Trạch đồng ý, Vũ Thần vui vẻ đáp lại: “Lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Ừ, anh chờ điện thoại của em.” Giọng nói Phương Trạch có chút là lạ, Vũ Thần cảm giác mất tự nhiên, không dám xác định mình bất an liền nhanh chóng cúp điện thoại.
“Đã không còn sớm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311746/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.