Thân thể Vũ Thần hồi phục rất nhanh, sau nửa tháng thì cậu dọn khỏi nhà Dịch An.
Ngày Vũ Mao đầy trăm ngày, Dịch An tặng một đống lớn đồ dùng trẻ con, từ đồ chơi cho tới quần áo, điều này làm cho Vũ Thần càng thêm băn khoăn.
“Tại sao cậu lại mua nhiều như vậy, Vũ Mao còn nhỏ, không dùng nhiều được như vậy.” Vũ Thần nhìn Dịch An mang mấy thứ này đến, không khỏi oán trách, nói.
Dịch An đem những thứ đó vào nhà, dịu dàng cười, chỉ hi vọng Vũ Thần có thể chấp nhận ý tốt của anh.
“Không sao, bé con sẽ lớn dần. Mấy thứ này nhất định dùng được.” Dịch An mang theo đồ đạc vào nhà, nhưng Vũ Thần vẫn khó xử đứng ở một bên. Dịch An thấy Vũ Thần không phản ứng gì, lại nói: “Thế nào? Không hoan nghênh tôi tới sao? Hay là mỗi ngày tôi đến làm cậu thấy phiền?”
“Không có, tôi rất vui mà, lần tới đến không cần mua đồ gì nữa.” Đối với Dịch An, Vũ Thần không coi anh là khách, cho nên hoàn toàn không phải vì khách khí mà nói, mà là Vũ Thần đối với Dịch An không buông ra được, Dịch An càng đối tốt với cậu thì trong lòng cậu càng băn khoăn.
“Tốt lắm, tốt lắm. Tôi mua cho Vũ Mao, cũng không phải mua cho cậu, không nói chuyện này nữa. Vũ Mao vẫn còn ngủ sao?” Dịch An chỉ muốn quan hệ của mình và Vũ Thần tự nhiên một chút, quan hệ càng ngày càng thân mật thì trong lòng tự nhiên sẽ không ngăn cách nữa.
“Ngủ được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311729/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.