Chương trước
Chương sau
Tối hôm qua không ngủ ngon nên hôm nay Vũ Thần làm việc rất mệt mỏi. Bất quá Dịch An nhắn tới một tin nhắn muốn cùng Vũ Thần đi ăn trưa, Vũ Thần chưa nghĩ nhiều liền nhắn lại một chữ ‘Được.’.

Chịu đựng đến giữa trưa, Vũ Thần và Dịch An bưng bàn ăn ngồi vào một góc tương đối yên tĩnh trong nhà ăn, rất ăn ý cùng nhau ăn cơm. Vũ Thần không ăn được mấy miếng đã dùng đũa gảy cơm, nhìn bàn ăn không nhúc nhích, tâm tư không biết đang ngao du cõi nào. Dịch An thấy bộ dáng không yên lòng của cậu, cũng không hỏi cậu có chuyện gì phiền lòng hay không mà đốc thúc cậu nhanh ăn cơm.

Suy nghĩ của Vũ Thần bị kéo lại, cũng bắt đầu ăn uống, ăn như hổ đói.

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu hết, các món này đều là của cậu a.” Dịch An dịu dàng nhìn Vũ Thần, cảm thấy người trước mắt lúc này ăn uống không tốt lắm, nhưng lại đáng yêu muốn chết.

Vũ Thần nuốt đồ ăn xuống, không chịu thua kém nói: “Hừ, cậu ăn xong rồi, tôi phải ăn nhanh chứ. Tôi cũng không phải con gái mà nhai ít nuốt chậm.”

“Tôi không vội, tôi chờ cậu.”

Giọng nói Dịch An mềm nhẹ, tay Vũ Thần đang gắp rau ngừng lại một chút, miệng nhẹ nhàng nói: “Ừm.” Vũ Thần giảm tốc độ, dần dần ăn chậm lại, trong khi ăn cậu đều không ngẩng đầu bởi vì lần đầu tiên cậu cảm giác được ánh mắt Dịch An cực nóng như thế.

“Tan ca có định làm gì không? Tôi có thể cùng cậu đi đón Vũ Mao chứ?” Dịch An cẩn thận hỏi, sợ người trước mắt có thể từ chối.

“Được, vừa lúc hôm nay tôi không lái xe.”

Vũ Thần vui vẻ đồng ý khiến Dịch An có chút khó tin, hình như đây là lần đầu tiên Vũ Thần đáp lại anh thẳng thắn như vậy. Dịch An chọn đường xa cùng Vũ Thần đi đến khu phòng bệnh mới trở lại phòng làm việc của mình, chỉ vì muốn cùng ở bên Vũ Thần lâu hơn một chút.

Vũ Thần trở lại văn phòng, nhìn thấy bản kế hoạch vài ngày trước đã giao cho Dịch Vân, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ lại bị trả lại? Lúc này mới làm thực sự cẩn thận, không đến mức đó đi?

Cậu vội vàng mở ra xem, phát hiện ở mặt giấy cuối cùng của văn kiện là chữ ký rất đẹp, Vũ Thần mang theo vài phần đắc ý, khóe miệng tự nhiên cong lên… Cảm giác được tán thành thật tốt, tuy rằng cấp trên này thì cũng không sao cả.

Vũ Thần vừa lòng đem văn kiện cất đi, lại nhìn thấy tờ giấy ghi chép màu vàng trên túi văn kiện mới cảm giác được bất đắc dĩ. Đem tờ giấy lại xem, tờ giấy khá đẹp, chẳng qua thứ được viết trên đó làm cho Vũ Thần đối với vị cấp trên này là hoàn hết chỗ nói.

‘To: Tiểu Thần Thần

Cuối tuần này tôi muốn mời anh tới nhà tôi làm khách. Tốt nhất là mang cả Thần Thần bé bỏng theo luôn…’

Kết thúc còn vẽ một khuôn mặt cười tươi thật to, nhưng là vẻ mặt Vũ Thần đầy hắc tuyển đem tờ giấy xé nát vụn.

Thì ra nữ thủ trưởng bên ngoài thì mặt lạnh bên trong thì lại là một người ‘manh hệ Laury’(1),bây giờ Vũ Thần mới nhận ra chân tướng nên bị đả kích nghiêm trọng.

Tiểu Thần Thần? Thần Thần bé bỏng? Người này coi cha con mình là cái gì a? Qủy mới tới nhà cô a. Sau khi Vũ Thần nhìn thấy cách xưng hô này, thậm chí không suy xét mà kiên quyết quyết định không đi.

Đợi đến khi trong lòng yên tĩnh lại, cậu lại hoài nghi người phụ nữ này rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà lại hẹn cậu… Chẳng lẽ là vì Dịch An? Không có khả năng, hình như chưa từng thấy hai anh em họ xuất hiện cùng nhau. Có thể là người này muốn mình giúp hóa giải hiểu lầm giữa cô và Dịch An chẳng?

Lúc Vũ Thần còn không biết giải thích như thế nào thì điện thoại trong tay liền vang lên, Vũ Thần nhìn thấy một dãy số lạ, đại não còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay cái đã nhấn phím nhận cuộc gọi.

Dãy số này hình như có chút quen thuộc? Khi Vũ Thần nghe được giọng nói ở đầu bên kia, cậu mới giật mình nhận ra đây chính là số của Phương Trạch. Trong lòng âm thầm khó chịu, TMD, tại sao lại bắt máy chứ? Di động để làm gì mà cứ dính trên tay. Cái phản xạ có điều kiện chết tiệt này!

Phương Trạch thấy điện thoại lập tức đã gọi được thì trong lòng có một tia vui sướng, nhưng anh lại không nghe thấy tiếng đáp lại ở đầu bên kia, tia vui sướng nho nhỏ dần dần biến thành thất vọng. Đang chuẩn bị buông tha, một giây trước khi cúp máy thì Phương Trạch nghe thấy hồi âm.

“Vũ Thần, là anh. Vừa rồi em không nói gì, anh nghĩ…”

“Nghĩ cái gì? Nghĩ tôi không muốn nhận điện thoại sao? Nói thật, tôi thật không muốn nhận… Anh có chuyện gì không?” Vũ Thần phát tiết một phen, sau đó không tình nguyện hỏi.

Phương Trạch làm bộ như không nghe thấy những câu nói phía trước, nói: “Lúc tan ca em có thể đi ăn cùng anh không? Anh có lời muốn nói với em.”

“Trong điện thoại không thể nói sao?”

“Không thể, là chuyện chi phí sửa xe.” Nhắc tới tiền, giọng nói Phương Trạch có chút cường ngạnh.

“À, thì ra là chuyện tiền bạc, nhưng là đêm nay tôi có hẹn, cho nên không đi được.” Trong lòng Vũ Thần có chút khó chịu, liền nhấn thật mạnh chữ ‘tiền’, nhưng đồng thời lại từ chối Phương Trạch.

Đầu kia điện thoại im lặng một lát sau. “Được, vậy hôm khác đi.”

“Ờ.” Vũ Thần không thèm để ý mà lên tiếng, lập tức cúp máy.

Sau khi nhận cuộc điện thoại này, Vũ Thần không giống như tối hôm qua tâm tình không yên, mà âm thầm thở dài một hơi, việc gì nên tới sẽ tới.

Buổi chiều, phòng bệnh Vũ Thần chăm sóc không có vấn đề gì lớn, cậu liền cởi bỏ áo blouse trắng để ở phòng trực ban chờ Dịch An qua đây. Lúc tan ca là năm giờ chiều, Vũ Thần đợi tới năm giờ thì nhận được điện thoại của Dịch An.

Bởi vì bệnh nhân mà Dịch An đích thân phẫu thuật có chuyển biến xấu, cho nên Dịch An muốn ở lại bệnh viện cho tới lúc tình trạng bệnh nhân đó ổn định. Dịch An cảm thấy vô cùng có lỗi, mất một cơ hội nên trong lòng cảm thấy không tốt, huống chi bây giờ còn vội tới mức sứt đầu mẻ trán. Vũ Thần không có ý trách Dịch An, dù sao tình huống như vậy cũng là bất đắc dĩ. Sau khi an ủi Dịch An qua điện thoại, cậu quyết định bắt xe đón Vũ Mao về nhà.

Lúc cậu rời khỏi khu phòng bệnh, phía sau truyền đến một giọng nữ thanh thúy.

Một thân ảnh xinh đẹp dần tới gần, Vũ Thần có chút kinh ngạc. “Trương Hân… Tan ca rồi sao?”

“Đúng vậy, tổ trưởng Vũ cũng tan ca a? Nếu tôi được phân tới tổ anh thì thật tốt, không phải anh sẽ quan tâm tôi một chút sao?” Trương Hân trêu ghẹo nói.

“Đừng như vậy, trước kia gọi tôi như thế nào thì bây giờ cứ như vậy đi. Đáng tiếc hôm nay tôi không lái xe, bằng không có thể tiễn cô một đoạn.” Lời nói của Trương Hân làm cho Vũ Thần có chút ngượng ngùng, dù sao vị trí tổ trưởng cũng là do một tay Dịch An sắp xếp, điều này làm cho Vũ Thần khó tránh khỏi chột dạ.

“Ha ha, không cần áy náy, bạn trai tôi đang đợi ở ngoài rồi. Một thời gian nữa sẽ mời anh uống rượu mừng, nhất định phải tới đấy.” Trương Hân cười tít mắt, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

“Nhất định sẽ đến.” Nghe được chuyện vui, Vũ Thần cũng thật vui, đi không xa thì thấy trước cửa có một người đàn ông đang vẫy tay với Trương Hân, cậu cũng không muốn làm bóng đèn cản trở hai người. “Cô mau đi đi, bạn trai cô đang chờ kìa.”

“Được rồi, tạm biệt tổ trưởng.” Trương Hân cười nói, sau đó lập tức chạy tới chỗ bạn trai, lập tức rơi vào một cái ôm thật lớn, ngọt ngào không cần nói cũng biết. Vũ Thần khẽ nhìn qua đôi tiểu tình nhân, trong lòng yên lặng chúc phúc.

Lúc Vũ Thần đứng đón xe, xe cộ nườm nượp, người đến người đi, cậu bị bao phủ trong đó, nhưng cách đó không xa, trong một chiếc Land Rover, có một đôi mắt đang gắt gao theo dõi cậu.

Phương Trạch thấy Vũ Thần đón taxi, lập tức đi theo, sau khi nhận được điện thoại lại càng xác định trong lòng anh đã đoán đúng.

Vũ Thần lừa anh. Khi nhìn thấy người con gái bên cạnh cậu nhào vào lòng một người đàn ông khác, Phương Trạch mới nhận ra người con gái kia đơn thuần chỉ là đồng nghiệp của Vũ Thần thôi.

Phương Trạch đi theo Vũ Thần không lâu thì tới một nhà trẻ, Vũ Thần đi vào ôm một đứa bé đi ra. Tiểu bảo bảo ở trong lòng Vũ Thần cười rất vui, còn không ngừng kéo mái tóc ngắn ngắn của Vũ Thần, Vũ Thần lại vui vẻ hôn hôn khuôn mặt của bảo bảo.

Phương Trạch nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc không kiềm chế được mà bước tới trước mặt Vũ Thần.

“Đón đứa bé mà cũng coi là có hẹn sao?” Ánh mắt Phương Trạch vẫn thâm thúy như trước không thay đổi, hiện tại chỉ mong xuyên thủng người trước mắt.

Ôm tiểu Vũ Mao, thấy được thân ảnh ở đằng xa, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên, Vũ Thần đều nghĩ đó là ảo giác.

“Chẳng lẽ không tính à?” Vũ Thần cũng hừ lạnh ra tiếng, cậu dùng đầu gối cũng đoán được vì sao Phương Trạch lại có mặt ở chỗ này.

Tiểu Vũ Mao không biết vì cái gì biểu tình ba ba lại lạnh lùng như vậy, bé nhìn thấy người người đàn ông đẹp trai kia thì thân thể nho nhỏ rụt lui lại trong ngực Vũ Thần, bởi vì người đàn ông đó nhìn bé thật hung ác.

“Ba ba, về nhà…” Vũ Mao chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai Vũ Thần, âm thanh nho nhỏ có chút rầu rĩ.

Chú ý tới còn một bóng đèn nhỏ ở đây, sắc mặt Phương Trạch khẽ biến, khóe miệng nhếch thành một đường cong duyên dáng. “Hẳn là em gọi điện cho vợ. Anh mời một nhà ba người các em không phải cũng có thành ý sao?”

“Không cần, có chuyện thì nói mau.” Vũ Thần có chút không kiên nhẫn, thay đổi chủ yếu là vì bộ dáng Vũ Mao ở trong ngực cậu thực sự sợ hãi.

“Em không kết hôn, vậy đứa bé ở đâu ra?” Phương Trạch thực sự tự tin, nói xong thì một tay đã chạm vào khuôn mặt bụ bẫm của tiểu Vũ Mao.

Tiểu Vũ Mao bị bàn tay xa lạ sờ mặt, lập tức không nể tình mà khóc lớn lên.

Vũ Thần vốn đã áp chế được bực bội, nhưng tiếng khóc của tiểu Vũ Mao làm cho cậu không thể nào nhẫn nại được, một bên dỗ Vũ Mao, một bên lạnh giọng nói với Phương Trạch: “Anh đang làm gì, đừng đụng vào con tôi. Đưa tôi số tài khoản của anh, ngày mai tôi sẽ chuyển phí sửa chữa cho anh.” Nói thẳng như vậy cũng tốt, đỡ cho sau này lại phải xử lý chuyện phiền toái kiểu này.

“Em có biết rằng anh đến không phải vì đòi tiền. Em không kết hôn thì làm sao có con được?” Phương Trạch chất vấn.

“Liên quan cái quái gì đến anh.” Vũ Thần không muốn nhìn Phương Trạch thêm nữa, đẩy thân thể cao lớn hơn cậu rất nhiều, cũng không quay đầu lại mà hướng thẳng tới taxi.

“Anh chở em về.” Phương Trạch giữ chặt tay Vũ Thần, giọng nói trở nên mềm nhẹ không ít.

“Không cần, đã có taxi. Buông tay.” Vũ Thần e ngại tiểu Vũ Mao, cho nên không dám mạnh tay giằng tay Phương Trạch ra.

“Có anh đưa em về, em còn mang theo đứa bé mà.” Giọng nói lạnh như băng đâm vào trong lòng của Phương Trạch có chút đau, tay tăng thêm chút lực kéo Vũ Thần lên xe anh.

Vũ Thần không muốn làm cho tiểu Vũ Mao sợ hãi, cho nên không kháng cự lại Phương Trạch.

“Chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó anh chở em về nhà.” Phương Trạch không buông tha nói.

“Đưa tôi về nhà luôn.” Vũ Thần cười với Vũ Mao trước mặt, lại không ngừng đùa Vũ Mao, trừ bỏ câu đáp lời kia, căn bản không nhìn Phương Trạch đang ở bên.

Thật sự xem mình là xe taxi? Phương Trạch tự giễu nói: “Có chỗ nào cho thuê xe miễn phí, còn tặng kèm bữa tối không?”

“Như vậy có ý tứ sao? Anh không phải muốn biết đứa nhỏ là của ai sao?” Vũ Thần tạm thời dừng lại, không thấy Phương Trạch đáp lại liền tiếp tục: “Đều là tôi tự làm tự chịu, đứa bé chính là con tôi.”

“Người đàn bà kia đâu?” Phương Trạch nhướng mày, bởi vì việc này anh phải quan tâm.

“Đã chết. Tôi vừa làm cha lại vừa làm mẹ, còn quan tâm mẹ nó là ai chứ…”

Trong lòng Phương Trạch không tin những lời này, nhưng lại chưa biểu lộ ra. “Vậy thì em chắc là vất vả lắm.”

“Sai, tôi rất hạnh phúc.” Vũ Thần sau khi phủ định lại cảm thấy không đủ, lại nói: “Nhìn thấy anh mới vất vả.”

Có bao nhiêu vất vả đây? Cậu ấy nhất định rất hận mình? Phương Trạch nhất thời nghẹn lời, tựa hồ không có chuyện này, thay đổi tình cảnh quẫn bách. “Vậy bây giờ anh đưa em về nhà nhé.”

“Ừm.”

Phương Trạch lái xe rất chậm, lại không ngừng tìm đề tài, nhưng là Vũ Thần mắt điếc tai ngơ, chỉ cầu nguyện tên hỗn đản đang ngồi ở ghế lái xe mau mau biến khuất khỏi mắt cậu. Đương nhiên là sẽ biến đi sau khi đưa cậu về nhà an toàn.

Tới dưới lầu, Vũ Thần cũng lười nói lời cảm ơn, trực tiếp ôm tiểu Vũ Mao xuống xe.

Phương Trạch nhìn bảo bảo đang ngủ thì trong lòng bỗng nhiên mềm ra, nghĩ đến bộ dáng bị hù dọa vừa rồi của bé con thì có chút áy náy, anh nhân tiện nói: “Nếu không muốn thì anh sẽ ôm giúp em được không?”

“Không cần, tôi sợ con tôi tỉnh giấc sẽ bị anh hù dọa mất.” Vũ Thần một chút cũng không nể tình mà từ chối, thậm chí còn mang theo châm chọc.

“A, con của em thực sự đáng yêu.” Lớn lên giống em… Phương Trạch sợ gặp mắt lạnh, câu nói sau cùng từ nhiên nuốt trở vào.

“Ừm.”

Ánh mắt Vũ Thần sủng nịch nhìn bảo bảo làm cho Phương Trạch không khỏi cảm thấy chua xót, nhìn Vũ Thần lên lầu thì ngoài miệng liền than thở nói: “Ghen với cả đứa bé, có cần thiết như vậy không?”

Bộ dáng đứa bé kia thực sự giống cậu, khó trách bộ dáng cũng lộ ra linh khí, chẳng qua ánh mắt so với Vũ Thần không giống nhau lắm, nhưng cảm giác rất quen thuộc.

Trong lúc xe đang chạy, Phương Trạch đập mạnh tay lên vô lăng một chút, TMD, như thế nào mà trong đầu đều là gương mặt của tiểu quỷ kia?

Về đến nhà, Vũ Nhung liền ôm tiểu Vũ Mao đang ngủ trong tay Vũ Thần đặt lên giường. Vũ Thần ngã ngồi vào ghế salon, chỉ còn chờ ba cậu gọi ăn cơm. Vũ Nhung ngồi xuống cạnh Vũ Thần, bộ dáng lén lén lút lút.

“Tại sao một tuần không về nhà thì không nhận ra anh trai hả? Dựa gần như vậy để làm gì?” Vũ Thần vốn đã phiền lòng, vừa lúc gặp Vũ Nhung thì liền phát tiết.

“Ai đưa anh về? Không phải anh Dịch… Em không cố ý nhìn lén, chỉ là vô ý từ ban công nhìn thấy.” Vũ Nhung đúng lý hợp tình nói.

“Em, đứa nhỏ chết tiệt này, đừng có nhiều chuyện như vậy được không?” Vũ Thần không biết Vũ Nhung nhìn thấy bao nhiêu, nhưng là cậu không muốn ba và Vũ Nhung biết chuyện này.

“Là ai vậy?”

“Đồng nghiệp, tiện đường thôi.”

“Đồng nghiệp ở bệnh viện đều không cùng đường mà. Anh lừa em chứ gì?”

“Hừ, anh không muốn nói nhiều với em. Em còn bé không hiểu cái gì hết.”

“Là Phương Trạch sao?”

Vũ Thần sửng sốt, nhưng cũng không biểu lộ kinh ngạc mấy. “Ừ.”

“Em đi đánh anh ta giúp anh? Anh còn muốn tốt với anh ta sao? Anh ta có biết chuyện Vũ Mao không?” Vũ Nhung có chút phẫn uất bất bình.

“Tốt cái rắm! Đừng nói cho ba, việc này cứ như vậy đi.” Vũ Thần nói xong liền đi vào phòng bếp giúp ba cậu.

Vũ Nhung thở dài một hơi thay Vũ Thần. “Em thấy không yên được.”

Lời tác giả:

Nhìn thấy tin nhắn của mọi người, Đản Đản rất vui, cảm ơn sự lượng thứ của mọi người… TAT.

Đản Đản đã xem qua tất cả mọi tin nhắn, nhưng bây giờ không có thời gian trả lời, tìm một ngày lành ta sẽ trả lời.

Ta sẽ nỗ lực nắm bắt cơ hội ngay lập tức!

───

manh hệ bao gồm 4 loại hình lớn là: nữ phó, nàng kính mắt, Laury, bím đuôi ngựa. Manh hệ Laury nói đơn giản thì là nữ sinh nhỏ tuổi(không nhất định là bé nữ hay là thiếu nữ) khả ái khiến mọi người(phần lớn là nam sinh) đều thích, ở đây chỉ rằng Dịch Vân là người có sở thích gần như luyến đồng ha.

Anh Trạch ngốc quá, nhìn mắt Vũ Mao thấy quen quen mà không nhận ra. Con anh, mắt không giống anh thì giống hàng xóm à? >> Ngốc hết thuốc chữa.

Kem đánh răng: Từ giờ tới cuối tuần sẽ chỉ có thể cố gắng 1 chương nữa các nàng nhé.

Chương này tặng Diệp Y nham nhở và Viễn ít lời, còn có cô Ngạo đẹp trai nữa…

Viễn: tôi mà ít lời, cô chưa thấy tôi nhiều lời thôi *đánh bay*, à, chạy lại xoa, nhầm, xoa bóp cho cô để cô có hứng làm chuyện cho tôi coi chứ ha, hắc hắc

.:End 41:.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.