Sau khi đoán được bệnh nhân trong phòng đúng là Phương Trạch thì Vũ Thần không đi vào.
Quanh đi quẩn lại, cậu và Phương Trạch lại trở lại quan hệ người bệnh – y tá ban đầu.
Lúc Vũ Thần nhận được điện thoại của y tá chăm sóc phòng bệnh Phương Trạch thì cậu biết hôm nay lại không thể yên ổn làm việc rồi. Người chăm sóc Phương Trạch là một cô bé vừa mới tốt nghiệp, lúc Vũ Thần chạy tới gặp cô bé tay chân luống cuống đang bưng bàn ăn, đứng ở ngoài phòng bệnh, cậu không trách cứ gì, cậu thực sự quan tâm nhận lấy bàn ăn rồi hỏi: “Ngài Phương không làm khó cô chứ?”
“Không có, nhưng là anh ta không nói gì cả, cho nên tôi mới nhờ anh tới đây xem sao.”
“À, được rồi, để đấy cho tôi.” Vũ Thần biết Phương Trạch đang nhằm vào cậu, cậu liền giao việc khác cho nữ y tá chăm sóc Phương Trạch. Khi cậu đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Phương Trạch im lặng nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Trạch nghe được tiếng vang liền quay đầu lại, nhìn thấy đúng là Vũ Thần bước vào, rất là kinh ngạc. “Em… tại sao lại tới đây?”
“Anh muốn nằm ở đây trong bao lâu? Đến chữa bệnh phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Y tá không rỗi như anh đâu, đừng làm cô ấy khó xử.” Vũ Thần đặt bàn ăn ở trước mặt Phương Trạch rồi bắt đầu tra hỏi. Đã hai năm rồi, cậu không bao giờ còn là Vũ Thần trước đây nữa, tự nhiên không cần xem sắc mặt Phương Trạch mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-mang-bau-cua-nam-y-ta/2311707/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.