Thượng Tử Tinh làm y tá không bao lâu đã gặp phải một bệnh nhân vô cùng không giống ai.
Bệnh nhân đó tên Phương Nham, anh ta là một người đàn ông so với phụ nữ còn đẹp hơn vài phần, từ trong ra ngoài đều lộ ra ngạo khí làm người khác không thể nào tới gần.
Thương Tử Tinh chỉ cảm thấy vết thương trên tay Phương Nham vô cùng chói mắt, nghĩ là người đó mắc tâm bệnh, sắp xếp mọi thứ cho Phương Nham nhưng lại im lặng không nói.
“Tại sao cậu không nói câu nào?”
Sau mười hai giờ, Phương Nham không cãi lộn, không đập phá cái gì, không có phản kháng mà ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nói với Thượng Tử Tinh những câu này.
Ánh mắt trời xuyên qua cửa chớp chiếu vào phòng, trên mặt Phương Nham lưu lại từng mảng loang lổ, ánh mắt lãnh ngạo tựa hồ nhu hòa rất nhiều, con ngươi đẹp đẽ làm cho người ta lóa mắt. Thượng Tử Tinh nhìn, tim đập loạn lên. “A, tôi là y tá, chuyện nên làm tôi sẽ làm tốt.”
Cậu không phải đồng tính luyến ái, nhưng không thể phủ nhận là cậu đã động lòng với người đàn ông trên giường bệnh.
“Có rất ít người có thể dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy. Cậu xem như là một trong số ít đó.” Không biết Phương Nham đang tự giễu hay hạ thấp chính mình, trong lời nói mang theo một tia chua xót.
Thượng Tử Tinh im lặng lắng nghe, cậu đoán được Phương Nham có rất nhiều điều muốn nói, cậu chỉ cần lắng nghe là tốt rồi.
“Có thể bởi vì lý do công việc nên cậu mới dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy đúng không? Nếu không có loại quan hệ này, cậu nhất định sẽ không thèm phản ứng tôi… Tôi là một cây xương rồng nhiều gai, ai chạm vào sẽ bị thương.”
…
Phương Nham giải thích hơn phân nửa là việc vặt, cậu lại nghe thực sự chăm chú. Lúc nghe xong cậu rất muốn nói cho Phương Nham rằng dù là cây xương rồng có rất nhiều gai nhưng bên trong lại mềm mại vô cùng. Nhưng mà cậu chưa mở miệng thì có một người đàn ông đi vào, một người gọi Phương Nham là anh trai.
Chỉ là khi người đàn ông này vừa bước vào thì thái độ của Phương Nham liền thay đổi, khuôn mặt không tức giận sẽ trở nên tức giận.
Những lúc như vậy, Thượng Tử Tinh vừa khó hiểu vừa chua xót bước ra khỏi phòng.
Cho tới một ngày, cậu nghe được Phương Nham thổ lộ với người đàn ông kia.
Cậu bừng tỉnh đại ngộ, hai người căn bản không phải anh em ruột, khó trách ánh mắt Phương Nham mỗi lần nhìn người đàn ông kia đều đặc biệt khác thường.
Ghen hay là đố kị. Tóm lại, chuyện cậu thích Phương Nham là thực, không thể trốn tránh.
Sau khi Phương Nham bị người đàn ông kia từ chối thì tính tình lên xuống thất thường, càng ngày càng khó chịu hơn.
Thượng Tử Tinh biết thân thể Phương Nham đã không có gì lo ngại nữa, chính là trái tim đã bị tổn thương.
Xuất phát từ bất an nào đó, cũng xuất phát từ tư lợi mà cậu trực tất cả ca đêm.
Đêm hôm nay vô cùng im lặng, Thượng Tử Tinh chỉnh lại chăn giúp bệnh nhân bình yên đi vào giấc ngủ, khuôn mặt ở trong bóng đêm tản mát ra một vẻ đẹp khác lạ.
Vì thế, ma xui quỷ khiến đã làm cậu hôn lên đôi môi không chút huyết sắc đang hé mở kia.
Lưu luyến không dời đôi môi đó, lại không nghĩ tới Phương Nham chưa ngủ say mà tỉnh giấc. Bóng đêm như mực, ánh mắt Phương Nham mở to thẳng tắp nhìn cậu.
“Cậu thích tôi?”
Thượng Tử Tinh si ngốc gật đầu. “Ừm.”
“Cậu thích đàn ông sao?”
Thượng Tử Tinh lắc đầu nói. “Không có, nhưng tôi lại thích anh.”
“A.”
Nghe được cổ họng Phương Nham tràn ra tiếng cười khẽ, cậu liền cầm tay hắn, cảm nhận được các ngón tay rất lạnh lẽo, cậu càng nắm chặt hơn.
“Ngài Phương mau ngủ đi, đêm khuya rồi.”
“Gọi tôi là a Nham.”
“… A Nham.”
“Hôn tôi.”
“…” Thượng Tử Tinh không biết Phương Nham muốn làm gì, cậu cũng không hề nhúc nhích. Cậu sợ đụng vào sẽ không thể dứt ra được. Cậu là đàn ông, đối mặt với người mình thích thì làm sao có thể thờ ơ cho nổi.
“Làm sao vậy? Không thích tôi sao? Vì cái gì không hôn tôi? Quả nhiên tất cả mọi người chỉ vui đùa thôi. Huống chi là cậu, chúng ta quen biết chưa bao lâu.” Phương Nham tự giễu, giọng nói mang theo thương cảm khó nén.
“Tôi thích anh, muốn tôn trọng anh.” Thương Tử Tinh không biết trong quá khứ Phương Nham đã xảy ra chuyện gì mà tuyệt vọng đến nỗi phải tự tử, cậu cũng không muốn làm rõ, có thể bảo vệ người cậu thích là đủ rồi.
Phương Nham im lặng hồi lâu. “Cám ơn cậu.”
Cậu xoa gương mặt Phương Nham, cảm thấy một mảnh ướt át.
… …
Đến giờ nghỉ ngơi thay ca ngày hôm sau, Thượng Tử Tinh trở lại bệnh viện nhưng mà Phương Nham đã xuất viện rồi.
Trong lòng khổ sở buồn bực, khó có thể biểu đạt nôn nóng bất an trong lòng. Cậu chỉ đơn thuần muốn biết Phương Nham đã đi đâu.
Cách một tuần, cậu nhận được bưu thiếp từ nước ngoài gửi tới, lại không đề nơi gửi cụ thể.
Là do Phương Nham gửi tới, nội dung đơn giản nhưng ý tứ thực rõ ràng.
“Không bao lâu nữa anh sẽ trở lại tìm em. Chỉ cần khi đó em còn thích anh thì chúng ta sẽ cùng một chỗ.”
Cuối câu còn có vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Thượng Tử Tinh kẹp bưu thiếp vào từ điển, bỏ lên tầng cao nhất của giá sách.
Bởi vì cậu muốn cất giữ cẩn thận, lúc đó lấy ra, giấy trắng mực đen, Phương Nham nhất định là trốn không thoát.
… …
Hai năm trôi qua, cuối tuần nào Thượng Tử Tinh cũng nhận được bưu thiếp của Phương Nham, nội dung vẫn đơn giản như trước. Cậu vẫn cẩn thận cất giữ từng cái.
Lúc Thượng Tử Tinh sắp tốt nghiệp ngành y, làm thực nghiệm một loại thuốc với thầy giáo, ban đầu kết quả rất khả quan nhưng lâm sàng lại xảy ra vấn đề, cậu không thoát khỏi liên lụy liền bị cuốn vào đó.
Vốn luận văn tốt nghiệp đã chuẩn bị tốt, cậu vốn được giữ lại ở sở nghiên cứu làm việc nhưng mà lập tức toàn bộ thay đổi.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cậu, vì thế khiến cậu chán nản, sau mới chịu tới làm y tá ở bệnh viện. Lại không nghĩ rằng gặp được Phương Nham.
Một năm trôi qua, sự tình đã tạm bình ổn. Người nhà khuyên cậu quay về trường học học cho xong, nhưng mà cậu không muốn, bởi vì cậu sợ Phương Nham trở về không tìm thấy cậu, dù sao hai người không có bất kỳ phương thức liên lạc nào khác.
Rốt cuộc vào một buổi sáng Đông chí cuối năm, Thượng Tử Tinh nhìn thấy Phương Nham mang túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa bệnh viện.
Phương Nham nhìn cậu chăm chú, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ đứng lẫn trong đám người vẫn dễ dàng thấy được.
Phương Nham đã thay đổi, sự lãnh ngạo đã không còn thấy, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi, đã trở nên rất bình dị gần gũi.
“Anh đã trở về.” Phương Nham nói, như là nhiều năm rồi không gặp người yêu.
“Ừm, anh rốt cuộc đã trở lại.”
Thượng Tử Tinh không quan tâm việc người đến người đi nơi bệnh viện mà tiến tới ôm lấy người kia vào lòng. Cái ôm cậu đã khát vọng từ lâu, chỉ cón kém không nhào nặn người kia mà nhét vào lòng mình.
“Tôi không có chỗ ở, phòng bệnh các cậu phục vụ không tồi, tôi mang hành lý tới đây ở một thời gian, khi nào tìm được phòng sẽ dọn đi.”
“Anh ngốc à, nào có người không bệnh gì mà lại vào bệnh viện ở chứ.” Thượng Tử Tinh không đồng ý, nếu biết Phương Nham trở về thì cậu nhất định đi đặt trước một nhà hàng tốt. Nếu không thì ở tại nhà cậu cũng được mà.
“Nhưng mà anh muốn nhìn bộ dáng làm việc của em. Thật sự… bộ dáng em làm việc nghiêm túc, anh thích nhất.”
“Vậy được rồi. Bất quá đừng ở lâu quá, anh coi bệnh viện là gì chứ…”
Thượng Tử Tinh lẩm bẩm nửa ngày nói không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn là ngầm đồng ý.
Dù sao người đã bị cậu bắt được, còn muốn chạy trốn mà không nói là không có khả năng, gây sức ép như thế nào cậu cũng chịu.
…
S: PN này tặng cho Hạ Vũ, hongtru, pandanus, và Viễn. (Viễn thông cảm, tại tên cô ở chót sổ nên chịu đứng sau suốt nhá.:”>)
Tôi cũng thích phiên ngoại này. Thật đau lòng khi biết Nham là thụ. Muốn đập đầu vào gối mà chết cho xong.
Kem đánh răng: Thế nào, có ai không vui khi nhận quà không? Ngạo, PN cuối cùng dành cho cô đấy nhá.:”>
V: người tưởng công mà chẳng công, người tưởng thụ mà chẳng thụ *đập đầu vào gối*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]