Kiều Kiều hỏi với vẻ ngây thơ đến mức ông chủ Thường suýt đập bàn khóc ròng, gương mặt mỗi ngày một tròn trĩnh của anh ta lúc này tràn đầy vẻ bi ai:
“Kiều Kiều à, một quý nhà các cậu bán cho tôi được bao nhiêu cây rau diếp đâu chứ?”
Đến lượt Kiều Kiều im thin thít.
Cậu biết rõ, giá mà ông chủ Thường mua rất cao, nhưng chị gái vẫn không bán hết cho ông ấy. Những lý lẽ về làm ăn cậu không hiểu mấy, chỉ biết rằng phần lớn rau diếp đều được bán lại cho bạn bè của mình.
Thế nên thầy giáo Kiều Kiều hơi thấy… chột dạ.
Về khoản nói năng ứng biến, cậu đương nhiên không đấu lại được “gian thương”, nhưng Lục Xuyên thì mỉm cười nói:
“Chúng tôi đâu có bàn về chuyện giá cả của anh. Đối tượng khách hàng khác nhau, mua từ chỗ chúng tôi rồi định giá thế nào là quyền của anh.”
Nói cho cùng, nếu tính kỹ thì chẳng phải mỗi nông dân đều có thể đi kiện siêu thị sao? Hơn nữa, xét về đối tác làm ăn, bản thân ông chủ Thường cũng không có gì đáng chê.
Nghe được lời này, ông chủ Thường cảm động đến mức suýt rơi lệ! Lập tức nhân cơ hội hỏi tiếp:
“Thế… mấy con heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng kia, mỗi ngày có thể c.ung ứng cho tôi được không?”
Câu hỏi hay đấy.
Thật ra Tống Đàm cũng đang bắt đầu tính đến chuyện bò dê rồi, heo thì chưa được, con heo nái Đại Bạch vẫn đang chửa, còn con Hương Hương thì vẫn phải làm heo giống, mấy con heo con thì còn nhỏ xíu!
Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943877/chuong-1448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.