Ăn trưa xong.
Kiều Kiều vui vẻ đi rửa sơ mấy hộp cơm, còn ba cô gái thì ngồi đờ đẫn tại chỗ, trong tô mì vẫn còn nửa phần chưa động đến.
Lúc này, họ ôm điện thoại, bấm đến nỗi ngón tay như sắp để lại tàn ảnh! [Aaaa tớ đúng là chưa bao giờ ăn món gì ngon đến vậy hu hu hu!]
[Giờ tớ mới hiểu vì sao nhà giàu ăn một bữa có thể tốn hàng chục, hàng trăm vạn rồi.]
[Cảm giác như mấy món “nguyên liệu nhập khẩu bằng đường hàng không” trong tiểu thuyết bỗng trở nên có thật!]
[Chị em nào chuyển cho tớ 50, tớ đi mua vé số đây, trúng cái là mời cả nhóm ăn nguyên liệu “hàng không” này!]
[Thế sao không chuyển cho tớ 500 trước, coi như góp phần chi cho bữa tối ở Trường Lạc Cư đi!]
[Nói chứ, combo hơn ngàn tệ ở Trường Lạc Cư chắc cũng ngon đến mức này chứ hả?]
[Mà… nè, các cậu có nghe họ nói không, hình như mấy món đó là rau tự họ trồng đó… Không biết có bán không, mua cho mẹ tớ chắc mẹ cho thêm tiền sinh hoạt!]
[Câu hỏi hay đó, tớ cũng muốn xin thêm ngân sách!]
[Hỏi đi!]
Cả ba ăn ý đặt điện thoại xuống cùng lúc, rồi lại thấy hành động trùng khớp quá nên ngượng ngùng, vội vàng cầm lại lên. Một lát sau, một cô lấy hết can đảm hỏi:
“Chị ơi, mấy món ăn đó thật sự là nhà chị tự trồng hết hả?”
Tống Đàm mỉm cười:
“Ừ, đúng rồi. Nhưng không bán đâu, mấy loại này có người bao tiêu hết rồi.”
Ba cô đồng loạt thở dài, vai rũ xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943874/chuong-1445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.