Mao Mao bắt đầu lăn ra ăn vạ.
Trước kia khi còn ở chung với Nhung Nhung, đối phương cũng thường xuyên vừa ăn vừa quậy, còn Mao Mao thì luôn khinh khỉnh chẳng thèm để ý, vì trong thời gian người ta lăn lộn giãy nảy đó, nó có thể ăn thêm được hai quả táo và một nắm măng rồi!
Khẩu phần mỗi ngày đều có hạn, ăn nhiều cũng chỉ ngần ấy.
Mao Mao, chính là một con gấu trúc thông minh.
Nhưng thông minh thì chẳng ích gì khi đứng trước mỹ thực.
Giờ phút này, Mao Mao thấy tủi thân khôn tả, hóa ra Nhung Nhung không chịu ra khu triển lãm, ngay cả ăn uống cũng toàn lén lút là vì… toàn ăn đồ ngon riêng rồi!
Trước kia, Mao Mao còn rộng lượng lắm, “Một cây tre, hai cây măng? Được thôi, chia cho cậu một nửa.”
Còn bây giờ ư? Không! Một lá cải thảo cũng không nhường đâu!
Gấu trúc trưởng thành mà lao tới gần người, nguy hiểm không nhỏ, nên ba nuôi cũng không dám lại gần.
Ai ngờ Mao Mao bắt đầu lăn lộn giữa bãi cỏ, rồi lại lăn thẳng xuống hố cát, tắm sạch mấy hôm trước coi như uổng công, giờ lại thành một cục bụi mù lem luốc.
Anh chăm sóc vội đến toát mồ hôi, thật sự rối như tơ vò.
Còn bên ngoài lớp kính cách âm, đám khán giả thì chẳng hiểu chuyện gì, ngược lại còn vừa quay vừa cười, video lan nhanh khắp nơi:
“Tôi cười muốn xỉu! Cái dáng Mao Mao lăn lộn y hệt thằng nhóc hàng xóm nhà tôi mỗi lần giãy đòi đồ chơi!”
“Không giống đâu! Trẻ con lăn ra ăn vạ là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943867/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.