Gấu trúc thật sự là quốc bảo mà ai cũng yêu thích.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Kiều đã dậy từ tờ mờ sáng. Sáu giờ, khi Tống Đàm vừa mở cửa phòng thì cậu nhóc đã bắt chước y hệt tối qua, tự mình hâm nóng xong cơm canh!
Sảnh khách sạn giờ này vẫn còn vắng vẻ, chỉ có hai nhân viên lễ tân đang trực ca đêm, mơ mơ màng màng thì đã bị làn hương nồng đậm từ lò vi sóng lan khắp không gian khiến hai người nuốt nước bọt “ừng ực”.
“Trời đất ơi…”
Đợi Kiều Kiều bưng cơm lên lầu, hai người liếc nhau, rồi cùng thở dài:
“Bảo sao hôm qua khách đó chịu chi 1000 tệ chỉ để hâm cơm… với nguyên liệu thế kia, không trả giá cao chắc bị đầu bếp ăn vụng mất rồi.”
“Phóng đại quá rồi đó! Ai mà thèm đến mức vậy!”
“Cô không biết đâu, hôm qua họ ăn như bão c.uốn, chẳng có chút tự chủ nào cả…”
“Nghe nói lúc tan ca, họ còn hẹn nhau lên mạng đặt combo ở Trường Lạc Cư nữa, nhất định phải nếm thử xem vị ra sao… một suất cá nhân tới 388 tệ đó nha!”
Nỗi ngỡ ngàng của “dân làm thuê” thì vẫn ở lại trong sảnh, còn Tống Đàm thì thong thả ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn Kiều Kiều cứ ngó ra cửa sổ không ngừng:
“Nôn nóng đến thế cơ à?”
“Vâng!” Kiều Kiều chẳng hề giấu giếm. “Em thật sự rất muốn đi! Với lại mình hẹn họ lấy rau, chẳng phải nên đi sớm một chút sao?”
Tống Đàm dở khóc dở cười:
“Dù có sớm thì vườn thú cũng đâu mở cửa lúc 7:00 chứ? Em nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943862/chuong-1433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.