Không còn yêu cầu nào khác sao? Nói đến nước này rồi, vườn thú bên họ chẳng lẽ còn có thể thẳng thừng từ chối, hay dám không nhận quà người ta mang tới à?
Chút cà rốt với cải thảo thôi, trong kho lạnh đầy ra đấy! Động vật trong vườn thú bọn họ đều được chăm ăn uống đủ chất, ai thèm mấy món đó chứ!
Nhưng măng xuân kia thì thật sự cần!
Vì vậy, dù trong lòng người phụ trách có hàng vạn câu muốn phun ra, lời nói ra lại vô cùng dứt khoát:
“Được! Phòng thí nghiệm của chúng tôi rất hiện đại, kiểm nghiệm mấy món này chưa tới một tiếng là xong! Sau khi kiểm xong sẽ lập tức nhập kho, bảo quản riêng. Ngày mai cô tới thì liên hệ tôi, tôi sẽ cho người mang ra. Các khu cho phép cho ăn sẽ mở hết cho bên cô.”
“Dĩ nhiên rồi, không bao gồm gấu trúc đâu nhé! Mong thông cảm, đó là gấu trúc đi mượn, trên dưới đều phải c.ung phụng cẩn thận.”
Nói xong, ông ta không nhịn được liếc sang cái sọt măng xuân kia, những măng ấy vẫn còn lớp vỏ nâu bên ngoài, đã vươn khỏi mặt đất nên không tròn mũm mĩm như măng đông, nhưng so với thân tre già xơ cứng thì cũng coi như hảo hạng rồi!
Thấy Tống Đàm mỉm cười gật đầu đồng ý, người phụ trách lập tức bước nhanh vào trong vườn thú, chẳng kịp dừng chân.
Nhung Nhung à! Cơm của mày sắp đến rồi đấy!
…
Còn Kiều Kiều vẫn ôm trong tay hộp salad cải thảo trộn kỹ, mím môi:
“Anh ấy còn chưa nếm thử mà!”
“Ừ.” Lục Xuyên gật đầu: “Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943860/chuong-1431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.