Bí thư Tiểu Chúc đến cực nhanh.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của quốc bảo, chẳng ai có thể kháng cự nổi trước sự xuất hiện của nó.
Khi vừa bước vào sân nhà họ Tống, trong đầu cô ta vẫn còn nghĩ: nếu nhà họ Tống trở thành nơi chuyên c.ung cấp măng tre cho gấu trúc, thì địa vị của họ trong thôn chắc chắn sẽ càng được bảo đảm vững chắc hơn nữa.
Phải biết rằng, từ sau khi các vị lãnh đạo cấp cao từng đến thăm, mấy người trong nhà ai cũng dè chừng hơn hẳn, nhờ vậy cái “kho báu” này mới được yên bình cho đến giờ, bầu không khí thuận hòa, an ổn.
Giờ việc cô ta cần làm là tiếp tục thêm trọng lượng lên vị thế của nhà họ Tống, càng nhiều lợi thế, càng khó ai động đến.
Mà chuyện c.ung cấp măng cho gấu trúc đúng thật là một cơ hội không ngờ tới.
Nhưng…
Tống Đàm chỉ tay ra rừng tre trước nhà:
“Nhà tôi không thể c.ung cấp măng quanh năm được đâu.”
Bí thư Tiểu Chúc cười khẽ:
“Ngốc à? Ai bắt cô phải c.ung cấp măng quanh năm đâu! Mùa hè với mùa thu thì gửi thân tre sang chứ!”
“Trên đường tới đây tôi đã hỏi kỹ rồi, vườn thú Sơn Thành chỉ có hai con gấu trúc, là Mao Mao và Nhung Nhung.”
“Trong đó Nhung Nhung là gấu trúc cái đang mang thai. Trước đây vườn thú đã ra thông báo rồi. Vì nó đang mang bầu nên tạm ngừng trưng bày, chăm kỹ lắm đó!”
“Cô xem, rừng tre nhà cô tuy không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, chắc c.ung cấp cho hai con gấu trúc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943852/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.