Ông chủ Thường đâu có ăn nổi cái “bánh vẽ tinh thần” đó!
Phong cảnh thì đúng là đẹp thật… nhưng mà anh ta vẫn chưa yêu thiên nhiên tới mức đó đâu, anh ta chỉ mê… kiếm tiền! Anh ta chỉ thích cái cảm giác vung tiền bao trọn cả hiện trường!
Tóm lại, lúc này trong mắt anh ta chỉ còn lại mỗi chữ tiền.
Nhưng rõ ràng là Tống Đàm không có ý định bán thêm gì nữa. Ông chủ Thường nghĩ đến khoản hơn bảy triệu sắp sửa chi ra… chưa kể còn 100 cân trà đang chờ thanh toán…
Ngay lập tức, lòng đau như cắt, đợt này coi như rút sạch dòng tiền luôn rồi!
Chỉ còn biết giả vờ thành cao nhân ẩn sĩ, bày ra phong thái Đào Uyên Minh:
“Đúng là… bãi sông đẹp thật. Lá sen đẹp, củ sen cũng đẹp, cả cá chạch cũng đẹp… khoan đã, nhà cô còn có cả cá chạch à?!”
Bên cạnh, bí thư Tiểu Chúc bất ngờ sặc nước, rồi phá ra cười đến long trời lở đất, khiến chú gà trống Đại Hồng ở xa cũng đỏ lửa mà vỗ cánh phóng tới như muốn xem ai đang gây chiến!
Sau lưng nó, trong đàn gà mái lớn bé chen chúc, còn có một con nhỏ xíu xiu, vẻ ngoài mộc mạc không nổi bật gì mấy, chính là Quốc Nhất mái.
Tống Đàm: …
Hai con Quốc Nhất này từ lúc được mang về, ngoại trừ 4 cái trứng đầu tiên ấp nở được 4 đứa con, đến nay đã gần một năm, mà không đẻ thêm nổi ổ thứ hai!
Haa! Tội lỗi thật!
Cô nhịn, rồi không nhịn được nữa, bèn gọi Trần Khê tới:
“Cái con Quốc Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943834/chuong-1405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.