Vừa dứt c.uộc gọi, ông chủ Vương và ông chủ Tiền nhìn nhau, rồi cùng lúc xụ mặt xuống, vai rũ như tàu lá.
Họ đâu phải không muốn ôm trọn đơn hàng? Là vì… không có tiền! Vụ đào năm ngoái lời một cú ngọt ngào thật đấy, nhưng giá nhập 80 tệ/kg đã đủ làm người ta rùng mình, năm nay mà còn tăng giá nữa… hu hu hu, tiểu thương chỉ biết nằm vật khóc thút thít bên bàn trà.
c.uối cùng, ông chủ Vương nghiến răng: “Hay là… năm nay kéo thêm nhiều người vào?”
Ông chủ Tiền thì không cam lòng: “Kéo mấy tay cáo già đó vào, sau này tụi mình còn có phần à? Thôi khỏi đi…”
Ông ta là kiểu người sống “thuận theo số phận”, chủ trương "ta không kiếm được thì đừng mong người khác kiếm", nên quyết rất nhanh:
“Lúc đó mua tại chỗ là được rồi. Sức mình tới đâu thì lấy hàng tới đó, không cưỡng cầu nữa.”
Thật ra không đặt trước cũng tốt, lỡ như giữa đường có thiên tai, hay vị không ngon như mọi năm, bọn họ lại phải đền bù sạch sành sanh… Haiz! Đúng là không nên mở miệng dỗi kiểu kích người, thấy rõ từ lúc đó cô chủ Tống nói chuyện đã bớt nhiệt tình hẳn.
Còn Tống Đàm thì đúng thật là không thể nhiệt tình nổi, vì một mình ông chủ Thường đã nhiệt tình đến mức khiến cô phát ngán!
“Vì sao lại không bán cho tôi chứ? Cô còn không tin vào năng lực tiêu thụ của tôi sao!”
“Cô xem khu này, khu này, khu này!” Anh ta chỉ trỏ khắp nơi như chỉ huy chiến trường. “Tôi bao hết!”
“Cô cũng đừng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943832/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.