Với đề nghị này, Điền Điềm chỉ chần chừ một thoáng, rồi lập tức gật đầu không chút do dự!
Dựa núi thì núi lở, dựa người thì người chạy. Năm ngoái năm nay, cô ta vẫn mặt dày nhờ vả nhà họ Tống, nhưng không thể dựa dẫm cả đời được. Nhà cô ta chăm rau kỹ như vậy, dù chỉ là rau thường thôi thì cũng tìm được đầu ra!
Tất nhiên, nếu là vài năm trước thì cô ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện ở nhà trồng rau, không phải không muốn đi theo con đường này, mà khi đó giao thông bất tiện, không có ai đến tận nơi thu mua cả.
Cho dù có tự bán đi chăng nữa, đường xá khó khăn cũng đồng nghĩa với chi phí tăng cao. Trồng rau thì còn phụ thuộc vào ông trời, có gì gọi là tương lai? Giờ thì khác rồi.
Cô đã từng trồng rau giống nhà Tống Đàm, hiểu được ưu thế trong đó. Dù giống có thoái hóa theo từng đời, chắc chắn vẫn có điểm khác biệt. Mà cho dù thật sự không khác gì, ba người Yến Nhiên đều là sinh viên xuất sắc, trong tay chắc chắn có nhiều giống tốt, biết đâu cũng có ưu thế khác thì sao?
Mà trong thị trường, chỉ cần một chút ưu thế thôi đã là chiến thắng rồi.
Cô ta vốn dứt khoát, từ lúc đầu mở lời xin giống đến bây giờ đồng ý hợp tác, đều thẳng thắn dứt điểm: “Tôi đồng ý!”
Cùng lúc đó, bí thư Tiểu Chúc cũng đang suy tính chuỗi giá trị của trồng đậu, càng nghĩ càng thấy khả thi.
Đậu đũa mà, cái này thì mọi vùng miền trong nước ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943810/chuong-1381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.