Rau mà Điền Điềm mang tới… thật sự không tệ.
Tuy là nhà cô ở cách làng Vân Kiều một đoạn, môi trường trong làng cũng không thể so được với chút linh khí nhè nhẹ do Tống Đàm dẫn vào, nhưng gia đình cô lại chăm bón cực kỳ cẩn thận, chất lượng rau rất ổn định.
Ít nhất thì Tống Đàm ăn vào cũng không nhận ra sự khác biệt giữa rau nhà cô ấy và rau của dân làng.
Ngược lại, ông chú Bảy vốn miệng lưỡi tinh tường, nếm hai lá cải thảo rồi nhận xét:
“Chắc là nhà Điền Điềm chăm tốt đấy, rau ăn vào thấy nước nhiều hơn rau trong làng mình một chút, cảm giác mọng và đầy hơn.”
“Nhưng cơ bản thì chẳng ai nếm ra đâu, không biết mấy lô khác có giống vậy không, gom lại bán chung cũng không sao.”
Biết đâu Điền Điềm chỉ lựa riêng mớ đẹp đem tới thử? Nhưng dù có phải hay không thì trong mắt ông chú Bảy, vẫn là đáng tin cậy.
Tống Đàm: “Cải thảo mà cũng được đánh giá thành kiểu ‘cảm giác mọng hơn’ nữa hả?” Kiểu mô tả này đúng là trừu tượng, cô cũng khó mà hiểu nổi.
Dù sao đã không khác biệt nhiều thì sau này giới thiệu với lão Triệu cũng bớt áp lực.
Cô hỏi: “Cô định gom hết bán cho ông ấy à?”
Điền Điềm hơi ngập ngừng một chút rồi gật đầu: “Vâng, bán hết luôn.”
Từ lúc cải tạo đất, gieo trồng, chăm sóc thu hoạch, cả nhà cô ta dốc toàn lực suốt từ sau Tết đến giờ. Nếu không nhanh chóng thu được tiền, trong nhà khó mà yên ổn nổi.
Lão Triệu thì thanh toán ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943806/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.